( Thượng)
Khi Úy Trì Diễm về đến nhà, từ xa đã thấy lão quản giá đứng lặng trước cửa phòng khách.
“Bác Du?”
Lão quản gia không hổ là nhân vật theo nhà Úy Trì trải qua biết bao nhiêu sóng gió lớn, cho dù đang nghe lén ở góc tường cũng không một chút giật mình, chậm rãi xoay người, cung kính mà mở miệng: “Ông chủ, ngài đã về.” Mà ngay cả tốc độ nói cũng giống bình thường như đúc.
Nhìn trên tay bác Du có khay điểm tâm ngọt, Úy Trì Diễm nhíu mày, không sao hiểu được tại sao quản gia nhà mình trước giờ luôn tuân theo cấp bậc lễ nghĩa lại trốn ở cửa làm chuyện thất lễ thế này.
Bác Du mắt nhìn vào hai người đang trong phòng khách, nhẹ giọng trả lời: “Dì Vân hình như đang cùng cậu Lê kể chuyện cậu cả.”
Úy Trì Diễm nghe vậy bỗng nhiên nhăn lông mày, cầm lấy cái khay trên tay bác Du bước đi vào phòng khách: “Lê Hân.”
Lê Hân còn đang nghe dì Vân kể chuyện liền hồi phục lại tinh thần, dì Vân cũng đang chìm trong hồi ức của chính mình, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh lãnh đạm nghiêm túc quen thuộc khiến hai người cùng nhau hoảng sợ.
“Ông… ông chủ!” Dì Vân gần như là từ chỗ ngồi bắn đứng lên, cúi đầu trước Úy Trì Diễm, tay chân trong nhất thời có chút cuống cuồng. Mà Lê Hân thì vẫn như trước, yên vị tại ghế soffa, chỉ ngẩng đầu liếc người tới một cái, liền quay đầu sang bên kia. So với tối hôm qua, hiện tại cậu càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-le-han/2069424/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.