Uý Trì Diễm cùng Uý Trì Giản mang Lê Hân rời khỏi bệnh viện thời gian có chút không khéo, ngay vào lúc A thị tan tầm, thế là chiếc xe Limousine đen bóng xa xỉ theo dòng xe cộ bị ngăn tại cầu vượt, nguyên bản đoạn đường chỉ cần nửa tiếng bị kéo thành cả buổi. Đợi lái xe chạy về tới nhà Uý Trì, ánh trăng cũng đã lên cao.
Khi còn trên đường cao tốc, Lê Hân còn âm thầm vui vẻ, ước gì xe chạy càng chậm càng lâu càng tốt, hận vĩnh viễn không bao giờ tới nơi. Bất quá suy nghĩ này sau khi ở trên xe chạy một chút dừng một chút liền biến mất không thấy bóng dáng. Tiếp theo chính là đầu cảm thấy choáng, dạ dày cao thấp quay cuồng không ngừng, cảm thấy ghê tởm mà muốn ói, đây thực là một lọai tra tấn kinh khủng.
Uý Trì Diễm thấy Lê Hân sắc mặt trắng bệch, đương nhiên là biết cậu đang chịu đựng cái gì, thế là thừa dịp Lê Hân choáng váng, đầu đau đến điên lên, liền đem người ôm lại, để đầu cậu tựa vào lòng ngực của mình, một tay khẽ vuốt đầu, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn cho cậu. Ở phía trước, Uý Trì Giản qua gương chiếu hậu liếc mắt một cái, song liền đem ánh mắt hướng ra ngoài dòng xe cộ, chân mày nhíu lại.
Xe chạy thẳng đến vùng ngoại thành, mới khôi phục lại tốc độ nên có. Xe không rung rung, lắc lắc nữa, Lê Hân cũng cảm thấy dạ dày không còn khó chịu như trước. Lúc này cậu mới ý thức được chính mình còn dựa vào ngực người nào đó, mà đối phương còn dùng cánh tay to lớn của hắn đặt trên thắt lưng cậu.
Lê Hân ý thức được tình cảnh của mình mà hoảng sợ, chậm rãi ngẩng đầu lên, từ chiếc cằm cương nghị hướng lên đôi môi mỏng, nhìn đến gương mặt tuấn tú quen thuộc, một bộ cười như không cười. Bốn mắt nhìn nhau, đối phương liền mở miệng hỏi: “Cậu sao rồi?”. Lê Hân kinh hãi mà phát hiện, chính mình thế nhưng lại có thể từ âm thanh ấy nghe ra vài phần ôn nhu!
Chỉ tiếc, cho dù âm thanh này có ban nhiêu dễ nghe, có bao nhiêu trầm ấm, hay thật nhiều sự ôn nhu, Lê Hân vẫn như trước cảm thấy lạnh cả người, theo bản năng mà dùng sức, muốn thoát khỏi cánh tay đối phương, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình: “Tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn!”, cho nên hãy buông tay đi! Câu cuối này, đáng tiếc Lê Hân chỉ có thể gào thét ở trong lòng.
Thấy người trong ngực không yên lòng, Uý Trì Diễm từ từ tăng thêm vài phần lực vào cánh tay: “Còn cử động nữa đầu sẽ lại choáng hơn.”. Thật vất vả mới có cơ hội ôm người vào lòng ngực, y sẽ dễ buông ra vậy sao?
Trước kia, y chưa bao giờ ôm người này đàng hoàng, đợi đến khi y nhớ lại thời gian đó, thân thể người nọ đã lạnh như băng và cứng ngắc, không bao giờ cho y cơ hội để đáp lại. Trải qua cơn đau điếng người, hiện giờ cậu đang ở bên y, tim lại đập nhanh, ở trong lòng y dù giãy dụa, trên mặt lại sinh động đủ các loại biểu tình, cậu như vậy y sao có thể chấp nhận buông tay?
Cảm thấy người nam nhân vô cùng kiên trì, Lê Hân cũng không dám động. Khẽ ngẩng đầu liếc mắt lên phía trước, thấy lái xe đang chuyên tâm lái xe, Úy Trì Giản cũng đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, không có ai chú ý đến động tĩnh của bọn họ, thế là cũng liền an an ổn ổn mà không phản kháng nữa. Dù sao cậu cũng thật sự khó chịu, có một chỗ để đặt đầu, lại êm êm, so với ngồi thẳng táp ngay ngắn cũng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ quan tâm đến thân thể khó chịu khiến Lê Hân không nhận ra, mùi nước hoa thảo mộc khiến cậu thật thoải mái trên người nam nhân kia là loại trước đây cậu hay dùng.
(Hạ)
Xe về đến nhà, đứng trước cửa lớn, quản gia Du sớm đã chờ ở đó.
“Ông chủ, cậu chủ, cậu Lê.”
“Bác Du.” Uý Trì Giản xuống xe trước, như thường lệ gật đầu nhẹ đối với lão quản gia ý bảo, tùy ý mở cửa xe. Bên trong, Lê Hân vừa được Uý Trì Diễm thả ra, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị hàng động tự mình giữ cửa xe của Uý Trì Giản làm nghẹn trở vào, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy đắng chát – hai cha con này cũng quá mức ân cần rồi? Lê Thị chẳng qua là một miếng thịt nhỏ thật sự đáng giá cho hai người có địa vị cao đó lại nhân nhượng trước người có địa cị thấp hơn.
Quản gia nhìn thấy cậu chủ nhà mình tự dẫn người thiếu niên kia xuống, toàn bộ cảm xúc trong lòng liền gợn sóng lên, nhưng vẫn như trước cung kính nói: “Bữa tối đã được chuẩn bị tốt.”.
Thế là Lê Hân thấp thỏm bất an đi giữa Uý Trì Diễm cùng Uý Trì Giản qua phòng khách, thắng tiến tới nhà ăn phía sau.
Nhà ăn cùng phòng khách chỉ cách một bức tường, trước kia là Uý Trì Hi thường xuyên một mình một người ở nơi này dùng cơm. Đôi khi, Uý Trì Diễm sáng sớm đi làm bảo rằng tối sẽ trở về ăn cơm, nhưng là đến buổi chiều hoặc thẳng đến thời gian ăn tối, sẽ gọi điện về bảo rằng có xã giao. Còn Uý Trì Giản, số lần cùng nhau ăn cơm cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bác Du là người tương đối tinh mắt. Mặc dù có rất nhiều chuyện ông không nên biết, thế nhưng đôi mắt kia không chút sợ hãi, thủy chung là một mảnh thanh minh. (Chỗ này tôi không hiểu lắm, người biết được nhiều chuyện không nên biết thì ánh mắt sẽ rụt rè, gian trá còn bác Du thì không phải thế chăng?)
Trên bàn ăn, Uý Trì Diễm tự nhiên ngồi ở ghế giữa, Uý Trì Giản thì ngồi ở bên trái. Thế là Lê Hân chỉ biết giả vờ kinh ngạc ngồi trên ghế bên phải theo lời bác Du nói. Mà đối với hai cha con Uý Trì mà nói, cái vị trí kia bỏ trông gần nửa năm một lần nữa kéo ra, lấp đầy. Trong lòng hai người vô cùng kích động, chẳng qua che dấu quá tốt đến nỗi không có ai nhìn ra được mà thôi.
Thời điểm mang thức ăn lên, bác Du ngăn nữ người hầu lại, tự tay đem đồ ăn đặt lên bàn. Lão quản gia ở trong lòng thầm nghĩ: hôm nay đồ ăn hẳn đều có thể ăn hết rồi đi? Lại đặc biệt đặt trước mặt Lên Hân một chén cháo dược thiện được dì Vân hầm kỹ: “Cậu Lê vừa mới xuất viện, trước uống một chút cháo bổ. Đây là ông chủ đặc biệt phân phó nhà bếp làm.”
Nhưng mà Lê Hân nhìn một bàn toàn đồ ăn trước mặt, căn bản không nghe thấy bác Du nói gì, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển – nếu những món ăn này từng món riêng lẻ xuất hiện trước mặt cậu, phòng chừng cậu sẽ không chú ý tới, nhưng hôm nay cả một bàn toàn bộ xuất hiện trước mặt cậu, cậu không muốn chú ý tới cũng khó!
Những món ăn đơn sơ hỗn độn này căn bản không xứng xuất hiện trên bàn ăn của Uý Trì, mà tất cả những món này đều là những món trước đây cậu đã làm qua?
Nhìn Uý Trì Diễm bắt đầu cầm đũa lên, gấp một miếng thịt bò xào cà chua bỏ vào miệng, Uý Trì Giản sau đó cũng cầm đũa gấp một miếng ớt xanh – Lê Hân nhớ rõ, đó là một trong những món mà Uý Trì Giản tránh còn không kịp!
Chỉ lo khẩn trương cùng suy nghĩ, Lê Hân căn bản không chú ý tới, trên bàn cơm hai người kia vừa ăn vừa không ngừng liếc nhìn cậu.
Thế giới này quá điên cuồng …
Chỉ tiếc, những chuyện khiến Lê Hân suy nhược thần kinh trong đêm nay còn lâu mới chấm dứt.
Ăn cơm xong rồi dùng điểm tâm ngọt, Lê Hân thật vất vả mới điều chỉnh tâm trạng của mình trấn tĩnh lại, theo cậu đoán, Uý Trì Diễm phải sẽ cùng cậu nói về Lê thị. Nhưng kết quả, đối phương chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt!”, liền đứng dậy đi lên lầu, nhìn phương hướng thì là tiến về thư phòng. Mà Uý Trì Giản cũng chỉ nhìn cậu gật đầu một cái cũng liền lên lầu trở về phòng.
Một mình Lê Hân đứng trong phòng khách trống rỗng trợn mắt há hốc mồm. Đúng lúc này, Du quản gia không biết từ đâu ra đi lại: “Cậu Lê, phòng của cậu ở lầu hai, mời.”
Lê Hân đáng thương còn chưa kịp kinh ngạc, Uý Trì Diễm thế nhưng sẽ cho cậu ngủ tại nơi chỉ có chủ nhân của Uý Trì mới có tư cách tới, đã bị gian phòng mà bác dẫn cậu tới làm hoảng sợ: “Cậu Lê, nơi này chính là phòng cậu, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt lắm.” Bác Du nói mở ra cửa phòng.
Trong nháy mắt, Lê Hân cảm thấy một trận hoảng hốt, cậu giống như về tới ngày nào đó ở hơn mười năm trước, cũng là vị quản gia này, đối với đứa nhỏ mới tới nói: “Cậu chủ, nơi này chính là phòng cậu, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt lắm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]