Cánh cửa kính do mất điện nên không có cảm ứng tự động mở nữa, vậy nên Ninh Ân phải vận hết sức bình sinh mới đẩy được ra một khe hở để mình có thể chui vào thoải mái.
Bên trong siêu thị ngoài dự tính mà loạn thàn một đoàn! đồ đạc rơi lung tung, cái trên kệ cái dưới đất nhưng hiển nhiên là người lấy có vẻ đang vội nên như thể vớ được cái nào lấy cái đó chứ không có thời gian hốt hết.
Đến trước quầy đồ ăn liền, cậu lấy túi ra nhanh chóng đem đồ hốt hết vào trong túi, từ đồ ăn đến đồ uống rồi bánh kẹo, những gì có thể duy trì được sự sống cậu đều lấy.
Đùa gì chứ cậu còn đang phải lo cho miệng ăn nhỏ trên nhà đây này.
Không chỉ đồ ăn, mà cả băng gạc, thuốc thoa giảm đau hay vitamin cũng được cậu cho vào túi.
Nhét được đầy hai túi, Ninh Ân vẫn còn luyến tiếc hận không thể đem hết cả siêu thị về nhà, bên trong cánh cửa kho chứa hàng bỗng vang lên tiếng động.
Cậu giật mình lập tức đề cao cảnh giác, chỉ thấy cánh cửa mở hờ một chút, bên trong hình như có người đang cố bám dựa lên cánh cửa từ bên trong.
Ninh Ân vừa đề phòng nhìn về cánh cửa vừa quơ tay với lấy gậy bóng chày…
“Người” bên trong bỗng dùng tay kéo ngang cánh cửa làm nó hoàn toàn mở toang!
Người nọ nửa bám nửa dựng trên cánh cửa, trên cánh tay có vết xước! Nhất định là tang thi!
Nghĩ rồi cậu định giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lao-chong-co-102/3452911/chuong-38.html