Cửa phòng riêng mở ra, nhân viên phục vụ đi vào đánh tiếng:
"Vị khách mà mọi người đang chờ hiện đã đến rồi ạ."
Theo sau là một nam nhân mặc áo khoác nâu dài với mái tóc xoăn vàng óng và gương mặt thanh tú có phần trẻ trung hơn so với tuổi.
"Hi~ Đã để mọi người đợi lâu rồi!"
"Không lâu, đợi anh em thì sao có thể lâu được?!"
"Lâu lắm rồi không nghe tin gì từ cậu tôi còn tưởng cậu định mai danh ẩn tích luôn rồi đó." Dương Thuấn Hành đùa cợt đứng lên tiến hành cách chào theo kiểu đặc biệt của hai người.
"Đâu có đâu! Tôi còn đang chuẩn come back đây!" Nam nhân đi đến ôm lấy Thuấn Hành, sau đó cùng làm mấy cái kiểu bắt tay đặc biệt với nhau.
"Triêu Chân, cậu đi đường xa vất vả rồi, mau ngồi xuống đi rồi từ từ làm quen tiếp." Trương Hán kéo ghế bên cạnh cho cậu ta.
Triêu Chân cởi áo khoác, vắt lên thành ghế rồi ngồi xuống.
"Nghe tin Trần Thiên sắp kết hôn làm tôi giật mình sắp khóc luôn đó!" Nói xong cậu ta lại chú ý đến một người xa lạ nhất trong số họ.
"Tôi và em ấy mới đăng kí kết hôn, đây là Triêu Chân bạn hồi trong quân ngũ của anh. Triêu Chân, em ấy tên Dư Phỉ."
"Xin chào! Tính theo tuổi tác thì tôi lớn tuổi hơn mọi người ở đây đó, có thể để tôi gọi một tiếng em dâu được không?"
"Đương nhiên là được rồi, anh Triêu."
"Từ chiều tới giờ tôi vẫn cứ luôn tò mò, người mà đã hốt được tên trâu bò này chắc hẳn cũng phải bạo lực không kém hắn, vậy mà cậu lại trông thanh tú dịu dàng như vậy? Thực sự cảm khái thật đó! Cậu có bí quyết gì không?"
"Em không có, thật ra đều do ngày tháng lâu nên sinh tình thôi."
"Là do độ siêu dày của mặt lão Trần cả đấy." Dương Thuấn Hành bên cạnh không ngừng bồi thêm mấy câu.
Cả hội không ngừng chúc mừng cho hai người, được một chút rồi lại đến giờ hồi tưởng lại quá khứ bôn ba cùng nhau khi ở trong quân ngũ.
"May mà chúng ta trước kia được chia ở chung phòng với nhau, nếu có thêm Bùi Văn nữa sẽ càng tốt..."
"Đừng nhắc đến quá khứ nữa! Cậu ta mà biết chắc chắn sẽ đánh cả hội thành bã! Hôm nay nên vui mới phải!" Triêu Chân chuyển đề tài đang bay hơi xa về, cậu ta cầm lên ly rượu:
"Nào! Cùng nâng ly lên đi!"
"Cạn!"
...........
Sau bữa tiệc, ai nấy ở đây cũng đều ngà ngà say. Trần Thiên bây giờ cũng lại lâm vào thế khó xử, hắn ban đầu định gọi mọi người để thảo luận về con đường thoát hiểm tương lai.
Khi thấy mọi người ai nấy cũng đều đang chìm trong vui vẻ thì hắn lại cảm thấy chần chừ. Hắn không muốn kéo họ về với sự trầm mặc, lo lắng...
Nhưng! Dù thế nào thì cuối cùng vẫn là để tìm ra một con đường sống! Hắn hít lấy một hơi dài, xoay người đứng dậy.
"Tôi đi toilet một chút."
Trần Thiên ở trong WC, hắn đứng trước rửa mặt, nước lạnh làm hắn tỉnh táo chút ít. Hắn lấy điếu thuốc trong túi quần ra, nếu tính cả đời trước thì cũng phải mấy năm rồi hắn không động vào thứ này nữa.
Do dự một chút rồi cuối cùng hắn vẫn cầm cả bao thuốc lá ném nào trong thùng rác.
Cửa nhà vệ sinh được mở ra, người đi vào là Triêu Chân. Cậu ta đóng cửa lại, đứng đó nhìn Trần Thiên một lúc.
"Cậu làm sao nào, đến đây ngắm tôi hả?"
"Tôi nhớ là cậu đâu có định cưới ai đâu nhỉ?" Triêu Chân đứng ở cửa tự lầm bẩm mấy câu.
"Hả? Làm sao tôi lại không định cưới ai?" Giác quan của hắn rất nhạy bén, nhất là khi đã trải qua những rèn luyện lúc ở mạt thế.
"Trần Thiên, cậu có biết Mạnh Niên không?" Triêu Chân bỗng nhiên hỏi hắn.
Trần Thiên dừng động tác rửa mặt lại.
"Cậu có biết Thư Kỷ không?" Triêu Chân lại tiếp tục hỏi.
".... Sao cậu lại hỏi tôi về mấy người đó?"
"Vậy là cậu biết họ thật sao? Nếu thế thì cậu có biết rằng mạt thế sắp buông xuống hay không?"
"Cậu! Làm sao cậu lại biết được sắp có mạt thế?!" Trần Thiên ngạc nhiên nhìn cậu ta.
"Nếu tôi nói tôi đã chết đi sống lại cậu có tin tôi không?"
Haizz, Trần Thiên thở dài. Hắn có lẽ đã nghe nhầm..... Không! Hắn không hề nghe nhầm! Triêu Chân đích thị vừa nói cậu ta sống lại!
"Cậu nói là cậu cũng...!" Hắn kích động hỏi lại Triêu Chân bạn.
"Tôi biết ngay mà! Tôi là tôi nghi lắm! Nghe nói Trần gia thu mua số lượng lớn lương thực và vũ khí là tôi nghi nghi rồi! Lại còn vụ kết hôn này nữa." Triêu Chân cũng kích động không kém hắn.
"Trần Thiên, cậu định nói với mọi người chuyện này đúng không?"
"Ừm, nhưng không biết mở lời như nào nữa, tôi không muốn phá hoại không khí tốt đẹp như hiện tại..."
"Thật ra tôi cũng nghĩ như cậu vậy, nhưng rồi chuyện gì đến rồi cũng đến, tôi thấy nói ra để mọi người chuẩn bị tâm lý còn hơn là để họ bị động!"
"Vậy nên tôi vào đây rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới định quay ra chiêu cáo với mọi người đây..."
"Vậy mọi chuyện giao cho cậu nhé! Tôi ra trước chờ tin của cậu. Cố lên!" Nói xong liền hớn hở bỏ đi.
Trần Thiên:...... Chó!
Lúc Trần Thiên tâm tình nặng nề đi ra liền không hiểu sao lại có tới một, hai, ba...năm ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào mình...
"Trần Thiên, cậu có chuyện gì thì cứ nói với mọi người, tất cả đều là anh em không phải sao?" Trương Hán mở lời trước.
"Đúng vậy! Chúng ta cũng giống như người một nhà vậy, cậu còn có chuyện nghiêm trọng gì giấu chúng tôi nữa đây?!" Dương Thuấn Hành không khỏi gấp gáp hộ hắn.
"Trần Thiên, anh nói xem chúng ta cũng là vợ chồng chung chăn chúng gối rồi, bây giờ anh còn muốn giấu em nữa sao?" Dư Phỉ cũng đồng dạng sốt ruột.
Không lẽ Triêu Chân đã thay hắn tạo bước dạo đầu với mọi người rồi sao?! Xin lỗi người anh em, thật sự hắn đã trách nhầm Triêu Chân...
"Trần Thiên, nếu cậu bị bệnh hiểm nghèo thì cứ nói thẳng với mọi người, đừng dấu bệnh. Chuyện đâu còn có đó, y học hiện tại đang rất phát triển! Chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của cậu!" Cain thành khẩn khuyên Trần Thiên.
Trần Thiên:...... Hả?
Triêu Chân đã sớm úp mặt vào tay, hai vai run run, cả người dựa vào bàn chống đỡ. Trương Hán tưởng cậu ta đang khóc thương Trần Thiên vậy nên lại gần vỗ vỗ vai an ủi.
Ai mà biết được vai cậu ta run là do nhịn cười đâu!
Trần Thiên trừng trắng mắt với Triêu Chân, hắn nhất định sẽ cho cậu ta biết như thế nào là TÌNH ANH EM PLASTIC!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]