Sáng ngày hôm sau, lúc Dư Phỉ tỉnh lại, Trần Thiên đã không còn ở bên cạnh. Buổi sớm hôm nay không biết bằng cách nào mà cậu lại có thể cảm nhận rằng không khí xung quanh có vẻ đang rất u ám, mọi thứ trông rất tối tăm và im lặng một cách khó hiểu.
Cậu ngồi trên giường thơ thẩn một lúc, chỗ Trần Thiên nằm vẫn còn vương chút hơi ấm, có lẽ là vừa rời đi không lâu.
Đợi hồi hồn lại rồi Dư Phỉ mới ôm chậu nước Trần Thiên đã chuẩn bị cho cậu từ trước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc đi ra đến cửa lại gặp được Bạch Trạch ôm theo bé con cũng vừa đi ra từ phòng bên cạnh.
“Chào buổi sáng, anh dâu!”
Dư phỉ:…Sưng hô không sai nhưng mà nghe hơi cấn.
“Chào buổi sáng! Hai người lát nữa cùng xuống bếp ăn chứ?”
“Có, có, đợi lát chúng ta cùng đi.” Nói xong Bạch Trạch định ôm bé con về phòng nhưng không hiểu sao đi được mấy bước lại thấy cậu quay lại, nhỏ giọng nói với Dư Phỉ.
“Mà này anh ơi, anh có thấy hội Thiên ca cùng mấy người kia dạo này có gì đó rất lạ không?”
“Lạ sao? Hình như không có gì lạ cả, làm sao vậy?” Dư Phỉ tò mò.
“Tại vì em thấy mấy người họ thi thoảng nói chuyện cứ úp úp, mở mở không cho người khác nghe được bọn họ đang nói gì, khi thì mặt bọn họ ai nấy đều hớn ha hớn hở, sau đó liền mày chau mặt ủ, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lao-chong-co-102/3005247/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.