Hạ Mạt mở cửa vào, quay đầu nhìn thấy tất cả mọi người sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi nóng nảy “Thời gian không còn nhiều, mau chạy vào!” Nghe thấy cậu thúc giục, mọi người chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lẫn nhau nhưng vẫn như cũ không có hành động. Tiếng ầm vang liên tiếp không ngừng. Hạ Mạt nhìn về phía bên kia, vách tường kim loại càng ngày càng biến hình nghiêm trọng, nếu những người này lại không đi thì thực sự không còn kịp rồi! “Còn đang đợi cái gì?! Các người còn đang đợi cái gì?!” Hạ Mạt tùy tay bắt lấy một nữ Beta đẩy về phía động. Nữ Beta kia sợ lực đạo lớn làm tổn thương đến Hạ Mạt, cũng không phản kháng lại, chỉ gắt gao bắt lấy cửa kim loại, cho dù dùng sức đến đỏ mặt cũng không đi vào! Hạ Mạt thực sự bị bọn họ làm cho điên rồi! Rống to: “Làm cái gì?! Muốn cùng chết sao?!” Nữ Beta trẻ tuổi hai mắt đỏ bừng, nhưng dù vậy cũng không buông tay. Hạ Mạt thực sự hận không thể mở đầu cô ra nhìn một cái xem rốt cuộc bên trong cấu tạo như thế nào, đúng lúc này, một thanh âm có chút già nua vang lên: “Vương tử phi, ngài cùng nhóm tiểu vương tử còn chưa đi vào, tiểu cô nương này làm sao dám đi vào?” Hạ Mạt đột nhiên dừng lại, nhìn về phía phát ra thanh âm, liền thấy một lão Beta đã già đứng trước đám người. Ánh mắt cậu từ ông lão chuyển về phía đám người đông đúc. Cậu nhìn được vô số cảm xúc từ trong ánh mắt của những người này, có sợ hãi, có kinh hoảng, cũng có khát vọng, nhưng càng nhiều là kiên định không biết từ đâu mà đến. Những người này không có động tác là bởi vì cậu? Muốn cậu đi ở phía trước? Hạ Mạt trong nháy mắt cảm nhận được quá nhiều cảm xúc không thể nói rõ bằng lời, đây là những cảm xúc đời trước cậu chưa từng có, tốt đẹp mà không chân thật. Thế nhưng cảm động thì cảm động, trước mắt tuyệt đối không phải thời cơ tốt để giao lưu tình cảm! Cậu lập tứ nói với Ngọc Chương đứng cuối đám người: “Ba ba! Màu đưa Bình Bình cùng An An vào đi!” “Được!” Ngọc Chương không nói hai lời chạy về phía cửa vào, chờ đi vào lại quay đầu lại, không yên tâm mà kêu: “Mạt Mạt…” Hạ Mạt nhìn y hơi hơi mỉm cười, ánh mắt quyến luyến lướt qua khuôn mặt nhỏ của Bình Bình cùng An An, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, con có chừng mực.” Ngọc Chương nhíu mày nhìn cậu, muốn nói lại thôi. Hai nhóc con ôm cổ Ngọc Chương, đầu nỗ lực quay về phía sau, mắt to ngập nước ngơ ngác nhìn chằm chằm Hạ Mạt, tựa hồ không rõ vì sao không thể ở cùng ba ba. Hạ Mạt nắm chặt tay, cưỡng bách bản thân thu hồi tầm mắt, sau đó lớn tiếng mệnh lệnh: “Còn một phút, mọi người nhanh chóng nắm chặt thời gian!” Có Ngọc Chương cùng hai vị tiểu vương tử mở đầu, những người khác cũng không chần chờ như vậy, thực nhanh đã làm ra quyết định: “Người trẻ tuổi mới là hy vọng của Lạp Hỗ, là sức lực quân đội, cho nên hẳn là người trẻ tuổi đi vào!” Cho dù những người trẻ tuổi kia phần lớn không tình nguyện nhưng dưới sự cưỡng bách của các trưởng bối, vẫn là hai mắt đỏ bừng đi vào trong hầm trú ẩn. Mắt thấy vách tường sắp bị đập phá, hầm trú ẩn cũng sắp đầy, Hạ Mạt không chút do dự ấn nút. Động tác cậu quá mức sạch sẽ lưu loát, làm cho cả người bên trong lẫn người bên ngoài đều không phản ứng lại, mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa không chớp mắt, chừng mấy giây sau mới phát hiện ra một sự thật làm người ta hoảng sợ, đó chính là Hạ đại sư mang thai bảy tháng thế mà bị ở lại bên ngoài! Trời ạ! Tại sao lại như vậy?! “Vương tử phi!” Ông lão vội vội vàng vàng đi lên, bởi vì quá mức kích động mà thanh âm nói chuyện có chút hổn hển “Ngài, ngài sao lại không đi vào!” Hạ Mạt quay đầu lại nhìn lão, lại nhìn gần 500 người cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên thoải mái cười cười “Cháu muốn ở lại.” “Ngài! Ngài! Ngài……” Ông lão trừng lớn mắt nhìn cậu, mồm miệng lỏng lẻo đầy nếp nhăn không ngừng run rẩy, liên tiếp nói ba lần “ngài” cũng không nói được câu sau, cuối cùng chỉ hung hăng thở dài vùi đầu trở lại trong đám người. “Oanh!” Vách tường kim loại đã bị đập ra một động nhỏ bằng nắm tay. Khói thuốc súng sặc người ập vào trước mặt 500 người, làm họ không khỏi lùi về sau vài bước. Hạ Mạt bị mấy nữ Beta hơn 50 tuổi kéo vào trong đám người, những nữ nhân đó chắn ở hai bên cậu, còn không quên nhỏ giọng dặn dò “Hạ đại sư, ngài là cơ giáp chế tạo sư, không phải có thể thay đổi bề ngoài sao? Nhanh biến đổi đi, nếu không…..” Hạ Mạt thuận theo thay đổi ngũ quan của mình. Sau khi thay đổi xong, ngoại trừ thân hình hơi thấp, bụng có chút phồng lên thì cậu cơ hồ không khác gì Beta nam bình thường. Mắt thấy quân địch sắp vào, mọi người không dấu vết mà chen Hạ Mạt vào trong một góc không thu hút. Lại là một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, mảnh kim loại vẩy ra, người đứng đằng trước cơ hồ đều bị thương ở các mức độ khác nhau. Hạ Mạt nhón mũi chân, muốn thấy rõ tình huống bên ngoài, bác gái đứng bên cậu lập tức túm chặt vạt áo cậu kéo xuống, còn không quên nghiêm túc dặn dò “Thành thật một chút.” Nghe thấy lời này, Hạ Mạt dở khóc dở cười, thế nhưng cậu cũng biết những người này xuất phát từ lòng tốt, cho nên cũng không để ý. Khói bụi dày đặc làm người không mở mắt ra được, Hạ Mạt rất muốn cho mọi người một cái mặt nạ phòng độc, nhưng mà như vậy rất có khả năng khiến cho quân địch chú ý, cậu chỉ có thể nhịn. Dẫn đầu đi vào là một nam Beta tóc nâu, quân hàm thiếu tướng, hoa văn trên quần áo vô cùng cổ quái, hẳn là không phải đến từ tinh cầu Hạ Mạt biết rõ. Nam nhân mặc bộ cơ giáp hình người loại nhẹ, mỗi một bước hắn đi thì đám binh sĩ lên đến trăm người phía sau lại đều nhịp tiến lên một bước. Nam Beta đứng yên cách đám người chừng 50m, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh mình. Hạ Mạt thật ra không lo lắng cậu sẽ bị phát hiện, bởi vì phía trước toàn người vóc dáng cao, hoàn toàn có thể che khuất cậu. Cậu không khỏi nhẹ nhàng chụp lên cái bụng hơi phồng, thầm nói: Các con phải ngoan ngoãn, chiến tranh rất nhanh là kết thúc. Trong lòng cậu nói như vậy nhưng lời nói của Beta lại làm trái tim của cậu dâng lên tận cổ họng, chỉ thấy nam Beta bỗng nhiên khó hiểu mà cười hai tiếng “Ta nghe nói….Vương tử phi đang tránh trong hầm trú ẩn.” Đa số những người ở đây đều không có phản ứng quá lớn, thế nhưng cũng có một số người thành thật hơi biến đổi sắc mặt. Nam Beta nhạy bén mà bắt giữ được biểu tình của những người ấy, cười hai tiếng, dứt khoát ngồi xuống, lập tức có binh linh tay mắt lanh lẹ đưa lên ghế dựa. Hắn bắt chéo chân, không nhanh không chậm vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, dùng khóe mắt đánh giá mọi người “Như thế nào, còn muốn bảo vệ hắn?” Không nhận được đáp lại, hắn hơi tạm dừng, ngay sau đó rũ mí mắt xuống, tin tưởng mười phần nói: “Đừng có trốn, ta biết cậu ở chỗ này. Năm giây, nếu cậu vẫn không ra thì đừng trách ta không từ thủ đoạn.” Nói xong câu này, nam Beta quả thực bắt đầu đếm ngược. “5!” “4!” “……” Hạ Mạt vô cùng khẩn trương. Cậu không biết quân địch có phải thực sự tin chắc cậu ở trong này hay không, nếu người này chỉ là vì đe dọa dân chúng thì như vậy lúc này cậu đi ra ngoài chính là tự chui đầu vào lưới, nhưng nếu không ra chẳng may người này thương tổn bá tính thiện lương…. Hạ Mạt do dự vô cùng, mắt thấy nam Beta đếm tới “1”, lập tức cắn răng một cái nắm chặt tay đi lên phía trước. Bác gái đứng hai bên thấy thế lập tức âm thầm túm chặt cậu, không cho cậu tiến lên chút nào! Nam Beta tựa hồ khá bất ngờ với phản ứng của mọi người, vì thế cong khóe miệng không có ý tốt cười cười “Ta còn tưởng Hạ Mạt vương tử phi được người dân Lạp Hỗ ca tụng công đức là loại người gì, không nghĩ tới cũng là một kẻ nhát gan tham sống sợ chết.” Hắn làm bộ làm tịch thở dài “Bán mạng vì người như vậy, đáng giá sao?” Mọi người đương nhiên không có khả năng đáp lại lời nói của hắn, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nam Beta ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn họ, bỗng nhiên móc súng lục ra. Người đứng ở hàng đầu không khỏi run lên, khi sinh mệnh đã bị uy hiếp thì không ai có thể thờ ơ được! Nhưng cho dù là như vậy bọn họ cũng không lùi bước một chút nào. Ánh đỏ chậm rãi di chuyển trái phải “Được! Nếu các người không phối hợp thì ta trước tiên sẽ giết một người, thẳng đến khi Hạ Mạt vương tử phi đáng kính dễ gần của các người đi ra mới thôi!” Tia ngắm bắn chậm rãi di động, cuối cùng dừng lại trên trán một nam Beta hơn 50 tuổi. Sắc mặt nam Beta không đổi, cánh tay đặt ở phía sau chậm rãi nắm chặt lại. Hạ Mạt nhìn không thấy phía trước, nhưng từ sắc mặt của những người xung quanh cũng có thể nhìn ra tình huống phi thường không ổn. Nam Beta bắt đầu đếm ngược. Hạ Mạt nhanh chóng mở ra quang não, tìm kiếm lịch sử gọi điện, gọi cho Randall, đồng thời giơ tay lên lớn tiếng nói: “Ta ở chỗ này, thả hắn!” Nam Beta nháy mắt đem ánh mắt đặt trên người cậu. Người xung quanh sôi nổi duỗi tay túm chặt lấy quần áo Hạ Mạt, có người thậm chí nhỏ giọng nói: “Hạ đại sư! Chúng tôi liều mạng với ngài!” “Tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chờ sau khi địch nhân rời khỏi ngài mau chạy đến địa phương an toàn đi.” “Hạ đại sư! Chúng ta….” Hạ Mạt quay đầu cho mọi người nụ cười an tâm, đi từng bước lên phía trước. Nam Beta nhìn chằm chằm mặt cùng bụng Hạ Mạt trong chốc lát, lúc này mới đứng lên, không nhanh không chậm nói: “Đúng là phải mời mới chịu ra nha. Vương tử phi, xin đi theo chúng tôi một chuyến đi.” Hết chương 441.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]