Bình Bình cùng An An vô cùng nghe lời, lập tức thành thật ôm cổ Randall không nhúc nhích.
Randall cười cười, nâng hai nhóc con, vừa đi xuống dưới lầu vừa nói: “Bảo bảo Omega vẫn là càng thêm tri kỷ, bảo bảo Alpha vẫn luôn rất bướng bỉnh.”
Hạ Mạt vuốt ve bụng, nhẹ giọng cãi lại “Không chắc.”
Randall mắt mang ý cười nhìn cậu một cái, không nói chuyện.
Bọn họ đi đến trước bàn ăn, đầu tiên là sắp xếp ổn thỏa cho hai nhóc con ngồi trên ghế nhi đồng, sau đó mới một trái một phải ngồi hai bên.
Trên cổ An An đặt một cái khăn vuông xám, tay phải nắm chặt mép bàn, tay trái cầm muỗng, mở to mắt nhìn xung quanh.
Hạ Mạt chạm chạm cái mũi nhỏ của nhóc, hỏi: “Nhìn cái gì?”
An An bỗng chốc ngẩng đầu, mày nhỏ hơi nhăn lại, vô cùng nghi hoặc: “Không có hoàng, hoàng gia gia?”
Hạ Mạt cười tủm tỉm: “Hoàng gia gia có việc, cho nên không tới.”
An An nghiêng cái đầu màu vàng nhạt, không biết có nghe hiểu hay không, trong miệng lẩm bẩm vài câu, rồi vụng về cầm lấy muỗng quấy trong chén.
Đồ ăn của nhóc con không giống với người lớn, đồ vật được nấu vô cùng nhuyễn, nghe nói là đại sư dinh dưỡng chuyên dụng của hoàng thất đặc biệt căn cứ vào tố chất thân thể của hai nhóc để điều phối. Hạ Mạt cũng từng nếm thử một chút, hương vị còn khá ngon.
Bình Bình cùng An An đều vô cùng tự lập, nhưng mà kỹ năng sử dụng muỗng của bọn nhỏ cũng không tốt, nếu thực sự để cho hai nhóc tự mình ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981975/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.