Một giờ chiều ngày hôm sau, Trần Khiết say rượu cuối cùng cũng thanh tỉnh. Hắn chậm rãi nhấc nửa người trên, nhìn xung quanh trái phải, Trương Lợi đã không còn nữa, xốc chăn xuống giường, đầu nặng chân nhẹ, đại não còn có chút choáng váng. Tay vừa mới chạm đến tay nắm cửa thì cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Trương Lợi bưng khay đi vào, hốc mắt sưng vù.
Trần Khiết giữ chặt lấy tay hắn, thanh âm hơi trầm xuống “Làm sao vậy?”
“A?”
“Đôi mắt của em, sao lại hồng như vậy? Khóc?”
Trương Lợi vội vàng đặt khay lên bàn, mở hình thức tự chụp của quang não, xung quanh đôi mắt quả nhiên sưng đỏ, thế mà buổi sáng hắn lại không phát hiện! Hắn tận lực né tránh tầm mắt của Trần Khiết, quẫn bách nói: “Không có.”
Trần Khiết chau mày “Nói thật.”
“Thật không có gì quan trọng.”
“Trương Lợi, nói thật với tôi.”
Trương Lợi nhanh chóng liếc hắn một cái, nói: “Anh ăn sáng đã.”
Trần Khiết cố chấp mà đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, ngữ khí cũng không tự giác lạnh lùng, “Trước nói cho tôi rốt cuộc là chuyện gì.”
Trương Lợi nhấp miệng không nói lời nào.
Trần Khiết nóng nảy, dứt khoát nhéo cằm hắn, cưỡng bách hắn đối diện với mình, “Rốt cuộc gạt tôi cái gì? Bên ngoài có dã nam nhân?!”
Không khí trầm trọng bởi vì câu nói này mà nhẹ nhàng hơn rất nhiền
Trương Lợi cũng bị mạch não quỷ dị của hắn chọc cười, “Không phải, em chỉ là……” Hắn do dự một chút, “Anh thích hài tử sao?”
“Hài tử?” Trần Khiết nhìn chằm chằm Trương Lợi, như là đang phán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981951/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.