Lannado cùng Edern thiện giải nhân ý, biết hai người Randall nhất định đã vô cùng mệt mỏi, vì thế bế lên tiểu bảo bối đang kêu “nha nha nha” quay về chủ điện.
Randall, Hạ Mạt đi về Tả thiên điện dưới sự hộ tống của đội hộ vệ hoàng gia, hai người vừa tiến vào cửa chính, người hầu đã tiến lên đưa khăn lông ấm lau mặt.
Randall nhận khăn lông, cẩn thận thay Hạ Mạt lau mặt. Hạ Mạt ôm hờ eo hắn, đôi mắt nửa khép, biểu tình hưởng thụ “Nghe Lance nói hai ngày trước Nội các lại lăn lộn mù quáng?”
“Đúng vậy.” Randall hôn một cái lên gương mặt phiếm hồng kia, đưa khăn cho người hầu “Vẫn là chuyên kia, người thừa kế hoàng thất.”
Hạ Mạt mở to mắt, giữa mày hơi gấp thành nếp uốn “Đáng giận, ngay cả bảo bảo cũng tính kế!”
“Trước tiên không vội tức giận, sau đó còn xảy ra một chuyện vô cùng thú vị.”
“Cái gì?”
Randall ôm bờ vai của cậu “Trước đi lên, ta từ từ nói cho em.”
――
Trần Khiết túm Trương Lợi vội vã nhảy lên phi thuyền, cửa khoang vừa đóng hắn đã gấp không chờ nổi mà ấn người lên vách tường, vội vàng xé rách quần áo của hắn.
Trương Lợi bị cảm xúc kích động của hắn lây nhiễm, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn còn ở trong phi thuyền. Trương Lợi ngăn trước ngực Trần Khiết, khàn khàn nói: “Đừng, đừng ở chỗ này.”
Trần Khiết nháy mắt nhíu mày, “Vì sao?” Sau một lúc lâu, lại biệt nữu hỏi: “Chẳng lẽ em còn tức giận vì chuyện trước kia?”
“Không phải.” Trương Lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981949/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.