Bên ngoài hang động đã là đêm tối.
Trần Khiết mang vẻ bực bội đi ra.
Trần Tuấn Vũ ngồi dựa bên cạnh vách đá nhìn thấy hắn, hơi cong khóe miệng “Dục cầu bất mãn?”
Trần Khiết không rên một tiếng ngồi cách hắn 2m.
Trần Tuấn Vũ thấy hắn không muốn nói chuyện cũng không thấy không thú vị, ngửa đầu ngồi dựa vào đá, nửa híp mắt nhìn gió cát tàn sát bừa bãi xung quanh “Khí hậu nơi này thật là cổ quái, thay đổi ngày đêm chỉ cần hai tiếng đồng hồ, giống như một khắc trước vẫn là ban ngày, chớp mắt đã biến thành đêm tối.”
“Trần Tuấn Vũ.” Trần Khiết bỗng nhiên hô một tiếng.
“Cái gì?”
“Yêu một người là cảm giác gì?”
Trần Tuấn Vũ sửng sốt một chút, “Tại sao lại bỗng nhiên nhớ tới vấn đề này?”
“Tại sao anh lại có thể khẳng định rằng mình thích Lance điện hạ?”
Trần Tuấn Vũ nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, “Tôi đối với em ấy là nhất kiến chung tình, trừ em ấy ra……” Hắn chỉ chỉ trái tim của mình “Nơi này không chứa được những người khác.”
Trần Khiết lại trầm mặc.
Trần Tuấn Vũ nhớ tới chuyện giữa hắn và Trương Lợi, vì thế cười xấu xa hỏi: “Như thế nào, rốt cuộc động tâm với Trương Lợi?”
Trương Lợi đi đến cửa động vừa lúc nghe thấy những lời này, bước chân vốn đã đi ra lại lén lút thu hồi lại. Hắn an tĩnh tránh trong động, khẩn trương mà lại sợ hãi chờ Trần Khiết trả lời, nhưng mà Trần Khiết lại không nói gì cả. Nói không đau lòng tuyệt đối là giả, hắn dùng tay nhéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981939/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.