Chuyện đoàn khảo sát Lục Tinh tạm thời gác một bên
Từ sau khi đám người Randall chạm đất đã qua năm tiếng đồng hồ.
Randall thì không có cảm giác gì nhưng Hạ Mạt đã đói đến nỗi bụng kêu rầm rì, Randall nghe thấy thanh âm này liền áy náy vô cùng, vội vàng đứng lên ôm bả vai Hạ Mạt đi ra khỏi doanh trại.
Binh lính đi tuần nhìn thấy bọn họ liền chủ động dừng chân, cúi đầu hành lễ.
Randall nói với một binh sĩ trong đó: “Thời gian cũng không còn sớm, các anh mau đi chuẩn bị đồ ăn. Đúng rồi, không cần chuẩn bị cho bọn ta.”
Binh lính không biểu hiện ra một chút nghi hoặc nào, trực tiếp làm quân lễ, “Tuân lệnh!”
Randall ôm Hạ Mạt đi về phía rừng rậm. Biểu hiện của hắn vô cùng cẩn thận, một bên tách ra lùm cây, một bên nghiêng thân thể bảo vệ Hạ Mạt.
Thấy động tác của hắn trong lòng Hạ Mạt cảm thấy thật ấm áp, nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng. Nắm tay Randall thật chặt, Randall lập tức quay đầu lại, “Bị thương?”
“Không có.” Hạ Mạt dở khóc dở cười, “Em tốt xấu cũng ở chỗ này hai ngày, làm gì đến nỗi không chịu đựng được như thế?”
Randall cũng biết phản ứng của mình quá mức, nhưng cũng không thể thay đổi được.
Bọn họ một đường tay nắm tay xuyên qua lùm cây, đi vào một mảnh đất trống nhỏ.
Hạ Mạt thấy tảng đá lớn quen thuộc trên mảnh đất trống kia, không khỏi cười cười, “Lúc mới đến em đã ở gần đây.”
Randall nghe vậy vội vàng tập trung tinh thần cẩn thận đánh giá bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981864/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.