Hạ Mạt nhận lấy đồ ăn, Vương Trường Thái xem như hoàn toàn yên tâm, trước khi đi còn không quên dặn dò Hạ Mạt, “Phó quan, nếu có yêu cầu gì ti chức nhất định đi theo tùy tùng ngài!”
“Đã biết, đã biết, mau trở về đi.”
Vương Trường Thái lưu luyến rời đi.
Hạ Mạt bỏ sandwich vào nhẫn không gian, sau đó cúi đầu uống đồ uống, không nhanh không chậm mà nhấp một ngụm, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm hô một tiếng với phương hướng nào đó: “Điện hạ?”
Randall đi ra từ sau đám quái thạch, ánh mắt tựa hồ muốn nói sao em biết ta ở đấy?
“Ngài đã quên cảm giác tinh thần lực của em có bán kính là 500m.”
“Đúng là ta sơ sót.” Randall xin lỗi mà nhếch khóe miệng một chút, Hạ Mạt còn không thấy rõ ràng tươi cười cũng đã biến mất, “Đồ ăn giữa trưa không hợp khẩu vị?”
“Còn ổn.”
“Muốn gạt ta?” Randall như xử phạt mà nhéo nhéo chóp mũi của cậu, “Vương Trường Thái thần kinh thô to đều đã nhìn ra, em cho rằng ta sẽ không biết?”
“Hắc hắc, em không phải có ý đó, em chỉ là không muốn làm ngài lo lắng.”
“Chuyện gì em cũng gạt ra mới làm cho ta lo lắng.”
“Đã biết, đã biết, về sau em đều kịp thời bẩm báo, có được không?”
Randall cuối cùng cũng thu hồi thần sắc lãnh ngạnh, nói với cậu: “Ta đi nghỉ ngơi với em?”
“Này……” Hạ Mạt nhìn xung quanh, thấy không có ai mới cao hứng đồng ý.
――
Lạp Hỗ tinh cầu phủ Nội Các tổng lý, trong thư phòng.
Locker nhìn chằm chằm lá trà không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981848/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.