Nam Beta kích động đến nỗi đã quên hoàn toàn chuyện mình còn đang ăn mì ăn liền, hắn nhảy dựng lên khỏi ghế, những sợi mì quanh co khúc khuỷu không chút lưu tình mà đổ đầy chân hắn! Nam Beta ngây người. Ngọc Chương nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn lại đã thấy hình ảnh nam Beta toàn thân đều là mì sợi, trên quần áo còn dính chút màu đỏ của rau dưa vô cùng buồn cười, hắn cầm lòng không được mà cong cong khóe miệng, sau đó nhanh chóng nén lại, cẩn thận tìm từ: “Anh…. không có việc gì đi?” “Tôi, tôi……” Nam Beta nghèo từ, tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên lông mày cứng rắn nhíu lại thành hình chữ bát (số 8 trong tiếng Trung viết như thế này nha 八),“Thình thịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc, hình dạng thê thảm, “Ông chủ tốt bụng, hai cốc mì lúc nãy đã tiêu hết số tiền còn lại của tôi, có thể lại cho phép tôi được ăn miễn phí một cốc không? ” Nói xong lời này, bụng phi thường phối hợp phát ra âm thanh “rột rột” rung động đến tâm can. Ngọc Chương: “……” Một cốc mì ăn liền chỉ có 5 Lạp Hỗ tệ, người này rốt cuộc nghèo đến mức nào mà có thể táng gia bại sản chỉ vì hai cốc mì? Hơn phân nửa là kẻ lừa đảo đi? Ngọc Chương yên lặng đánh giá hắn. Nam Beta bày ra bộ dáng chân thành khổ tình, trong lòng lại yên lặng rơi nước mắt tự đồng tình cho mình một phen: Mịa nó, chỉ vì để tìm hiểu được thực lực chân thật của Lạp Hỗ tinh cầu mà lão tử cũng thật là đủ liều mạng! Ha hả a…… Nếu như để các thành viên khác của đoàn khảo sát biết được hắn chỉ vì tiếp cận Thất quân đoàn mà vô sỉ không hạn cuối như vậy nhất định sẽ bị cười chết đi? Ai! Mặc kệ! Nhóm khảo sát đầu tiên đã xám xịt mà về, hắn cũng không thể giống như đám người vô năng kia, ngay cả bản chất của Lạp Hỗ tinh cầu cũng không quan sát được. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao hắn biểu hiện đáng thương như vậy mà Omega này lại vẫn không dao động như cũ? Chẳng lẽ kỹ thuật diễn của mình đã bị thụt lùi? Nam Beta thầm nghĩ, vì cướp lấy sự tín nhiệm của Omega mà hai mắt đẫm lệ, “Thật không dám dấu diếm, tôi gọi là Tiếu Cường, đến từ Gamma tinh cầu, điều kiện trong nhà cũng không tồi. Sở dĩ đến Lạp Hỗ là do đang bị người em cùng cha khác mẹ đuổi giết.” Ngọc Chương run rẩy, câu chuyện được bịa ra này cũng quá lạc hậu đi? Sinh ra trong gia đình giàu có, hai anh em cùng cha khác mẹ vì tranh đoạt tài sản mà trở mặt thành thù? Hắn có phải nên nhắc nhở nam nhân trung niên không có tiết tháo này là hắn đã sớm qua độ tuổi bán manh cầu thương hại? Tiếu Cường nhấp miệng như là cố nén nước mắt, hắn cúi đầu, nước mũi đều sắp chảy vào trong miệng. Ngọc Chương thật sự là nhìn không được. Thôi thôi, chỉ là một cốc mì ăn liền, coi như mình không cẩn thận làm rơi 5 đồng đi. Hắn lấy ra hai tờ giấy ăn từ trong quầy thu ngân đưa cho Tiếu Cường. Tiếu Cường thụ sủng nhược kinh, “Ngài, ngài đây là……” “Lau nước mũi.” “Ai, được rồi!” Tiếu Cường giơ hai tay tiếp nhận, dùng sức lau khô nước mũi, sau đó ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hở mười cái răng với Ngọc Chương. Ngọc Chương yên lặng dời đi tầm mắt: Nam nhân này cười ngốc đến nỗi không nỡ nhìn thẳng. “Được rồi, được rồi, mau đứng lên đi.” “Ý ngài là……” “Chỉ là một cốc mì ăn liền, không cần hành lễ với tôi.” Ngọc Chương vòng đến bên kệ hàng, “Thích vị gì? Thịt kho tàu với nấm hương? Tôm cá với hành? Hay là ớt xanh siêu cay?” Nghe thấy lời này, Tiếu Cường vui vẻ trong lòng, có hi vọng? Ha ha ha, quả nhiên là trời xanh không phụ người có lòng, chỉ cần ra tay từ Omega này, hắn nhất định có thể bắt được tư liệu về chế tạo cơ giáp của Lạp Hỗ tinh cầu! Hắn chợt bắn lên từ trên mặt đất, vui rạo rực đến bên Ngọc Chương. Ngọc Chương không dấu vết mà lùi lại hai bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách hai mét. Tiếu Cường còn có một chút mặt mũi, vội vàng xin lỗi, “Là tôi quá lỗ mãng, xin lỗi.” Ngọc Chương xua xua tay. Tiếu Cường lấy ra một cốc mì ăn liền vị ớt xanh siêu cay từ trên quầy hàng. “Thực thích ăn cay?” Ngọc Chương hỏi. “Không cay không vui.” Ngọc Chương không tỏ ý kiến, đôi mắt nhìn về phía cái thảm bị dính đầy mì tôm, Tiếu Cường lập tức ưỡn ngực, bảo đảm: “Để tôi dọn, để tôi dọn!” “Không cần, anh ăn trước đi.” Ngọc Chương lấy một cỗ máy vệ sinh từ trong nhẫn không gian ra để dọn dẹp sợi mì và nước trên thảm. Nam Beta một bên mở ra giấy gói bên ngoài, một bên trộm quan sát Ngọc Chương. Vị Omega này tuy rằng bên ngoài chỉ là ông chủ của một cửa hàng tạp hóa, thế nhưng trên thực tế nhất định rất có địa vị, nếu không đội trưởng của Thất quân đoàn Randall điện hạ làm sao lại gọi hắn là baba? Nước sôi rót vào trong cốc, hơi nóng bốc lên. Nga! Hắn nghĩ tới! Khoảng thời gian trước Randall điện hạ đính hôn cùng với chế tạo sư Hạ Mạt của Thất quân đoàn! Suy luận như thế, Omega này rất có thể là ba ba của Hạ Mạt? Trời ạ! Hắn thật đúng là một nhân tài, chỉ từ xưng hô của Randall điện hạ với một Omega mà có thể suy đoán ra nhiều thứ như vậy, hắn quả nhiên thực thích hợp làm mảng công việc điều tra như thế này a! Sau khi nước đạt được lượng phù hợp, Tiếu Cường thật cẩn thận mà đậy nắp lên. Mì ăn liền cần khoảng 2 phút mới có thể chín, thời gian chờ cũng không lâu, thế nhưng hai người đều không nói lời nào, Tiếu Cường cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vì thế hắn bắt đầu hao hết tâm tư mà tìm kiếm đề tài. “Ông chủ, có thể nói cho tôi biết tên của anh không?” Ngọc Chương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nửa ngày sau mới không chút khách khí nói: “Không cần thiết.” Tiếu Cường: “…… Tôi không có ý khác, chỉ là nghĩ nếu như ngày sau có tiền thì có thể trả lại tiền ăn hôm nay cho anh.” “Không cần.” “Cái kia……” Tiếu Cường duỗi cổ quan sát quang não trước mặt Ngọc Chương, trên đó đang tiếp tục chiếu bộ phim truyền hình lúc nãy “Bộ phim truyền hình này khá là đẹp, là tác phẩm của Lạp Hỗ tinh cầu sao?” “Không phải.” “Vậy đó là tinh cầu nào?” Ngọc Chương rốt cuộc lại ngẩng đầu một lần nữa, “Mì của anh sắp nhão rồi.” “A?” Tiếu Cường phản ứng lại, vội vàng cúi đầu,mở nắp ra nhìn, quả nhiên đã úp rất mềm, hắn vội vàng xấu hổ mà cười cười, hút một ngụm. Phim truyền hình đang chiếu đến cảnh hai nam chính rốt cục phá tan tầng tầng trở ngại mà bày tỏ tâm ý cho nhau, vốn là một thời khắc ấm áp như vậy mà bên tai Ngọc Chương lại đầy tiếng sột soạt hút mì. Ngọc Chương thật sự không thể nhịn được nữa, quay đầu lại nói: “Anh không thể ăn nhỏ tiếng một chút sao?” Tiếu Cường sửng sốt, tức khắc ý thức được mình bị ghét bỏ. Vì thế Ngọc Chương liền tận mắt nhìn thấy nam nhân trung niên mới một khắc trước còn phát sáng trong nháy mắt héo thành một cây nấm khô. A…… Ngọc Chương đỡ trán, mình đã nhặt được một phiền toái lớn a. Tiếu Cường im lặng ăn mì, ngay từ đầu là ăn ngấu nghiến, chờ cốc mì thấy đáy liền chợt nhớ ra một vấn đề vô cùng nghiêm túc! Trước mắt hắn dùng cớ ăn mì để được ở lại, chờ ăn xong mì thì chẳng phải sẽ bị đuổi đi? Không không không! Hắn phải nghĩ biện pháp lưu lại! Chỉ có như vậy mới có cơ hội tiếp cận Randall. Trong lòng vòng một vòng rồi lại một vòng, hạ quyết tâm, hắn dùng dĩa múc lên vài sợi mì cuối cùng, dùng sức hút một hơi. Tiếp đó chính là tiếng ho khan kinh thiên động địa. Ngọc Chương bị thanh âm này khiếp sợ, quay đầu lại liền thấy nam nhân trung niên đang thống khổ ngã trên mặt đất, hai tay che lại yết hầu, trừng lớn đôi mắt duỗi thẳng chân. “Anh, anh làm sao vậy?” Tiếu Cường gian nan mà vươn tay với hắn, “Cứu, cứu mạng, hô, hô, mì, sợi mắc kẹt ở trong cổ……” —- 2 phút sau, Tiếu Cường được đưa vào bệnh viện, được như ý nguyện mà được ba ba của đội trưởng Thất quân đoàn Randall —- Ngọc Chương chiếu cố. Ngọc Chương đứng ở ngoài phòng bệnh, thông qua cửa pha lê mà nhìn nam nhân đang truyền dịch bên trong, bất đắc dĩ nói với Randall cùng Hạ Mạt trong quang não: “…… Chuyện chính là như vậy, cho nên hôm nay ba không đến được, các con cứ ăn đi.” Hạ Mạt nghiêng đầu xem Randall. Randall nói: “Kho tin tức công dân của Lạp Hỗ tinh cầu không điều tra được thông tin của nam nhân kia.” Ngọc Chương bổ sung: “Hắn nói mình là người của Gamma tinh cầu, bởi vì bị anh em hãm hại mới đến Lạp Hỗ.” Randall trầm mặc một lát, “Ba ba, gửi cho con ảnh chụp của hắn đi.” “Được.” Ngọc Chương chụp ảnh mặt của Tiếu Cường qua lớp kính rồi gửi cho Randall. Randall nói: “Con sẽ bảo A Đạt giám định thân phận của người này. Trước khi biết được thân phận của hắn ta thì ba ba hãy chú ý giữ an toàn.” “Ba biết đúng mực, các con yên tâm đi” Video cắt đứt, Ngọc Chương lại nhìn chằm chằm nam Beta đang hôn mê vài giây rồi mới ngồi xuống hàng ghế trên hành lang của bệnh viện. Trong phòng bệnh. Đôi mắt của Tiếu Cường chậm rãi mở ra một cái khe, trong ánh mắt không có một chút buồn ngủ nào, nhìn thấy bên ngoài lớp kính không có ai thì thở phào một hơi. Hắn liếc mắt về phía bình truyền dịch trong phòng, yên lặng tự ấn khen chính mình: Có thể nghĩ đến chuyện dùng cách này để lưu lại, quả nhiên đủ cơ trí, ha ha ha, hắn cơ hồ đã có thể đoán được tương lai đầy tươi sáng của mình, thông qua việc thu thập được thực lực chính xác của Lạp Hỗ tinh cầu mà vang danh sử sách, do đó được tăng chức tăng lương, lên làm uỷ viên trường, gả cho cao phú soái, đi lên đỉnh cao nhân sinh, ngẫm lại thật là có chút kích động. Cùng lúc đó, trong phi thuyền Vinh Quang 3000X. Randall đang trò chuyện với A Đạt. “Người này không thuộc về Gamma tinh cầu. Ít nhất dựa theo diện mạo của hắn bây giờ thì không phải.” Randall cùng Hạ Mạt liếc nhau, “Cho nên, hắn tiếp cận ba ba của chúng ta quả thật có ý đồ khác?” A Đạt trầm tư, “Hắn rốt cuộc mang mục đích gì thì tôi không thể biết được. Thế nhưng đây đúng là thời kỳ mấu chốt của cuộc khảo sát năng lực tinh cầu, tôi kiến nghị các cậu nên hành động thật cẩn thận.” “Cảm ơn.” Video cắt đứt. Hạ Mạt lo lắng mà nhăn lại mày. Randall an ủi nói: “Đừng lo lắng, ba ba thực thông minh, sẽ không dễ dàng bị người lừa gạt.” “Em đang nghĩ liệu người này có phải là gian tế do Fillet tinh cầu phái tới không?” Randall nửa nheo lại đôi mắt, “Đúng hoặc không đúng, chờ chúng ta tận mắt nhìn thấy hắn là có thể biết được.” Hết chương 291.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]