Trương Lợi dùng ngón tay gõ gõ mặt đất, “Trước tiên nói một chút về ý kiến cá nhân của tớ. Chúng ta không có cách nào phân biệt người khác, người khác cũng không có cách nào phân biệt chúng ta. Nhưng mà, một khi chúng ta xuất thủ, liền rất có thể tiết lộ đại bản doanh. Quan trọng nhất là, vũ khí chúng ta mang theo cực kỳ có hạn.”
Hạ Mạt hỏi: “Theo ý của cậu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Một chữ, đợi.” Trương Lợi nói: “Đợi kẻ địch xung quanh chúng ta không kiềm chế được công kích lẫn nhau, chúng ta thì có thời cơ lợi dụng.”
Mọi người rơi vào trầm mặc.
Hạ Mạt nói: “Như vậy chúng ta chẳng phải sẽ rơi vào thế bị động? Nếu như tất cả mọi người đều áp dụng sách lược giống chúng ta thì nên làm cái gì bây giờ?”
“Ha ha.” Trương Lợi lắc đầu, “Trái đất xưa không phải có rất nhiều ví dụ kinh điển nói về loại hình tác chiến này sao? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi... Còn theo như cậu nói tất cả mọi người đều lựa chọn chiến thuật tiêu cực giống chúng ta, tớ có thể nói chắc chắn với cậu rằng, không có khả năng.”
“Tại sao?”
Trương Lợi cười đến giảo hoạt dị thường: “Cậu đã quên, chúng ta còn có Vu Triết.”
“Vu Triết?”
Trương Lợi vỗ vỗ vai Vu Triết, “Có vị cao thủ Hacker này ở đây, gây ra tranh đấu không phải dễ như trở bàn tay?”
Hạ Mạt bừng tỉnh đại ngộ, “Tớ hiểu được! Ý của cậu là…”
Chín giờ sáng, Lạp Hỗ tinh cầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981802/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.