Trận đấu này nhanh chóng kết thúc sau khi Vương Miên đã bỏ quyền thi đấu. Sau trận đấu. Hai người một trước một sau đi xuống đài thi đấu. Hạ Mạt nhìn thấy Alpha cao lớn đi ở đằng trước, luôn cảm thấy trong nội tâm không khỏi áy náy, cậu hai, ba bước đuổi kịp, “Tiếp theo cậu muốn xem bệnh?” “Đúng vậy a.” Vương Miên dừng lại, cúi đầu nhìn cậu, cười hỏi: “Theo giúp tôi được không?” “Ah?” Hạ Mạt sửng sốt một chút, còn chưa lên tiếng cũng cảm giác được độ ấm quanh mình xuống thấp thật nhiều, quay đầu nhìn lại, liền gặp Randall đang đứng cách hai bước nhìn chằm chằm Vương Miên không chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng thấy thế nào cũng vô cùng lợi hại! Thấy Hạ Mạt không trả lời, Vương Miên cũng không miễn cưỡng, chỉ là trong ánh mắt có phần thất vọng, thế nhưng hắn rất nhanh liền điều chỉnh xong, sau đó duỗi ra cánh tay phải không bị thương, “Còn chưa có chính thức tự giới thiệu. Tôi là Vương Miên, học sinh khoa đấu võ cơ giáp của Viên. Rất hân hạnh được biết cậu.” “Tôi là Hạ Mạt. Khoa chế tạo cơ giáp của Exxon.” Hạ Mạt vội bắt tay với hắn. Hai bàn tay tiếp xúc đến không được một giây đồng hồ đã tách ra. Tâm tình của Vương Miên coi như không tệ, nói: “Nếu có cơ hội, hy vọng còn có thể với luận bàn với cậu.” “Sẽ có cơ hội.” Vương Miên khoát khoát tay với cậu, quay người rời khỏi khu B. Hạ Mạt đưa mắt nhìn Vương Miên rời khỏi, nhìn bóng lưng cao lớn kia dần xa, nội tâm không khỏi sinh ra ý nghĩ như vậy: Alpha có huyết khí như Vương Miên thực sự là không tệ. “Nhìn đã đủ rồi?” Bên tai bỗng nhiên vang lên lời trêu chọc cổ quái. Hạ Mạt vội vàng quay đầu, liền trông thấy một gương mặt hồ ly tự tiếu phi tiếu, cậu không chút lưu tình ném qua một cái nhãn đao, “Dọa ai đó?!” Trương Lợi lắc đầu thở dài, “Nói chỉ số EQ của cậu thực sự là thấp đến dọa người.” “Có ý tứ gì?” Trương Lợi dùng ánh mắt ra hiệu cậu nhìn về phía trước. Hạ Mạt nhìn theo tầm mắt của hắn, đã nhìn thấy bóng lưng cao ngất đi tuốt ở đằng trước, chậc chậc, Randall điện hạ dù có làm gì cũng vô cùng hấp dẫn người, mặc dù là bóng lưng cũng có thể khiến người ta tim đập thình thịch! “Mò mẫm tự sướng cái gì đấy?” Trương Lợi quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nhãn lực chênh lệch thành như vậy thật là không thể cứu được!” “Ah?” “Cậu không nhìn ra tâm tình của Randall điện hạ không tốt?” Hạ Mạt cẩn thận quan sát nửa ngày, vuốt cằm, bình thường Randall nhất định sẽ không kéo ra khoảng cách lớn như vậy với cậu, hôm nay… Cậu nghĩ tới, kể từ khi chụp xong ảnh với fan thì Randall điện hạ không trao đổi với cậu nữa, cả trao đổi ánh mắt cũng rất ít! Sẽ không phải, ghen tị chứ?! Ghen?! Con mắt của Hạ Mạt sáng lấp lánh! Cậu chưa từng thấy qua bộ dáng xụ mặt của Randall điện hạ! Xụ mặt cố ý không để ý tới người gì gì đó ngẫm lại là mê người nhất a! Được rồi! Hạ Mạt thừa nhận mình là triệt để hết thuốc chữa. Cậu một cái tát đẩy ra tận tình Trương Lợi, “Cạch cạch cạch” đuổi theo Randall đi tuốt ở đằng trước. Nếu là bình thường, trông thấy cậu chủ động tiến lên trước, Randall nhất định sẽ nói mấy thứ gì đó, nhưng hôm nay lại nhìn không chớp mắt hoàn toàn bỏ qua. Bóng đèn nhỏ trong đầu đột nhiên thắp sáng, Hạ Mạt cho ra kết luận: Randall quả nhiên ghen tị rồi! Chao ôi! Dưới tình huống bình thường, làm cho bạn trai hết ghen thì phải làm thế nào?! Bữa tối tình yêu? Cái này rõ ràng không thực tế, tay nghề của cậu đoán chừng có thể đem người vào bệnh viện. Tự tay đan áo lông? Randall điện hạ ăn mặc đều có quy phạm cùng yêu cầu cố định, không thể tùy tùy tiện tiện đem thứ gì đó tròng vào trên thân Hiến thân làm ấm giường?! Cái này có thể! Hạ Mạt âm thầm xoa tay, đôi mắt trông sát đến bên người Randall. Randall thủy chung vẫn duy trì khoảng cách vi diệu với cậu. Hạ Mạt nóng nảy, đợi đến khi đoàn người tiến vào phi thuyền, Randall lại vẫn trực tiếp vứt xuống tất cả mọi người nhốt mình vào phòng nghỉ ngơi?! Hạ Mạt vừa mới bị ngăn tại ngoài cửa, cậu ngượng ngùng vuốt chóp mũi suýt chút nữa bị đập vào của mình, quay đầu, đã nhìn thấy bốn người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu. “Cái kia…” cậu lúng túng gãi gãi đôi má, “Randall điện hạ, Randall điện hạ hình như mệt nhọc.” Trương Lợi thất vọng mà lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng điều khiển. Ánh mắt của Trần Khiết vẫn giống như trước đây, thế nhưng lúc rời đi ngược lại là nói một câu, “Sớm giải quyết chút, đừng quên cơ giáp của tớ.” Vu Triết đi đến trước mặt cậu, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cậu, sau một hồi lâu nói câu “Cố gắng lên”, sau đó cũng đi ra. Cuối cùng chỉ còn lại có Lance, Lance mắt lấp lánh nhìn cậu, thật vất vả bài trừ ra một câu, “Đừng quên Hoàng điệt của tớ.” Sau khi nói xong cũng tranh thủ thời gian rút lui. “…” Đây là… Cùng nhau tạo cơ hội cho mình và Randall điện hạ?! Các đồng đội! Các cậu thực sự quá tốt rồi! Hạ Mạt phút chốc quay người, đối diện cửa hợp kim, lễ phép mà có tiết tấu gõ hai cái. Cánh cửa hợp kim lạnh như băng vẫn như cũ không một chút phản ứng gì. A, bình tĩnh! Đối mặt với người yêu đang ghen, nên kiên nhẫn mười phần mềm giọng lừa gạt an ủi. Hạ Mạt hít sâu một hơi, lại gõ ba cái, vẫn không có phản ứng. Ngay khi cậu cho rằng Randall sẽ vẫn không để ý đến mình, cửa hợp kim vậy mà mở ra một đường nhỏ, Hạ Mạt kích động, mặc kệ chuyện gì cứ chen vào trước rồi tính sau! Dùng hết sức lực chen vào, Hạ Mạt tay mắt lanh lẹ khóa trái cửa, lúc này mới cười trộm ngẩng đầu, lại không nghĩ tới lồng ngực căng đầy, vòng eo thon gầy trước mặt quả thực làm tan chảy ánh mắt của cậu! Trong phòng điều khiển. Bốn người Lance hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt trầm tư. Trương Lợi lắc đầu thở dài, “Luôn cảm thấy không ổn.” Lance một tay nâng cằm lên, “Chúng ta xem như hoàng đế không gấp thái giám gấp sao?” “Đương nhiên.” Vu Triết mười ngón tại nhanh chóng thao tác trên “bàn phím ảo”, rất nhanh, bên trong hình chiếu ba chiều xuất hiện tình huống trong phòng nghỉ. Trương Lợi sửng sốt một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, “Cmn! Em lại có thể hack hệ thống theo dõi của phi thuyền điện hạ?!” “Không phải rất dễ dàng sao?” Mí mắt Vu Triết đều không hạ xuống. “Hắn muốn biểu đạt chính là lá gan của em thật lớn.” Trần Khiết nói bổ sung. Vu Triết tay dừng một chút, ngẩng đầu, “Các anh chắc sẽ không nói cho Randall điện hạ chứ?” Ba người không hẹn mà cùng lắc đầu liên tục, trên thực tế bọn họ vô cùng hiếu kỳ rốt cục Hạ Mạt sẽ dùng biện pháp gì để làm cho Randall điện hạ nguôi giận ah! Trong phòng nghỉ. Hạ Mạt áp sát vào cánh cửa kim loại lạnh buốt, ánh mắt lóe lên liếc nửa thân trần của nam nhân một cái, sau đó vội vàng dịch chuyển khỏi ánh mắt! Hít vào! Thở ra! Hít vào! Thở ra! Đối mặt với bạn trai trần truồng hấp dẫn, có cầm giữ được hay không không quan trọng! Quan trọng là nhất định phải trấn an cảm xúc của bạn trai đầu tiên! Nếu không cuối cùng gặp nạn nhất định là chính mình! Cậu thở ra một hơi thật dài, không ngừng liếc trộm nửa người trên mê người của Randall, “Em, em chỉ là đến hỏi một chút anh còn tức giận không.” Randall không để ý tới cậu, quay người đi đến bên giường, cánh tay kiên cố cùng vòng eo thon dài lộ ra không sót một chút nào! Hạ Mạt hung hăng nuốt nước miếng một cái, hai mắt cậu đỏ lên nhìn Randall lấy ra trang phục vương tử từ trong nhẫn không gian. Đầu tiên Randall mặc vào áo sơ mi ba màu đỏ trắng vàng, quay đầu trông thấy Hạ Mạt vẫn còn, vì vậy nói: “Ta muốn thay quần áo.” Hạ Mạt thú huyết sôi trào! Tiểu nhân biết rõ ngài muốn đổi ah! Chính là chờ giờ khắc này! Trong lòng mặc dù nghĩ như thế thế nhưng biểu hiện lại vẫn tương đối rụt rè, “Điện hạ, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của em.” “Có cần thiết phải trả lời sao?” “Đương nhiên!” Randall bỗng nhiên dừng lại động tác cài nút áo, quay người, từng bước một đi đến bên người cậu. Hạ Mạt nhìn chằm chằm Randall không nháy mắt, chỉ cảm thấy lúc này nam nhân gợi cảm muốn lấy mạng! Áo sơ mi trang trọng của vương tử mới chỉ cài hai cái nút, lộ ra mảng lớn lồng ngực rắn chắc, mỗi một bước Randall đi, Hạ Mạt dường như có thể nhìn thấy sắc thái càng thêm mê người. Trái tim đập thình thịch! Trời ạ! Xin không cần dùng loại ánh mắt khí phách mười phần này xem ta, ta sẽ nhịn không được a! Hạ Mạt chậm rãi lui về sau, nhưng hiện tại cậu đã lui về cuối chân tường, căn bản tránh cũng không thể tránh! Randall chậm rãi đi đến cạnh cậu, cánh tay cường kiện rắn chắc đặt ở bên mặt cậu. Nam nhân cao lớn cúi đầu nhìn cậu, mặt của hai người gần như để sát vào nhau, thế cho nên Hạ Mạt đều có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở ấm áp mang hơi lạnh phả vào trên mặt của mình. “Không phải là em muốn biết đáp án sao?” Randall hơi nghiêng đầu, bờ môi gần như dán vào bờ môi của Hạ Mạt. Hạ Mạt ngừng thở, nhìn chằm chằm không nháy mắt vào lông mi xinh đẹp và sống mũi thẳng tắp, cậu muốn xoay đầu, thế nhưng khoảng cách gần như thế, chỉ cần cậu có một chút động tác nhỏ liền có thể va chạm vào bờ môi của Randall! Cậu vẫn cho rằng về mặt tình cảm Randall là ôn nhu, không có tính công kích. Cho tới hôm nay cậu mới chân thiết cảm thụ được tham muốn giữ lấy cùng dục vọng khống chế do nam nhân phát ra! Nam nhân cường thế như vậy! Cậu thật sự rất thích! Cậu thật không kịp chờ đợi muốn đưa mình ra ngoài! Hết chương 181.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]