Randall hơi nhếch khóe miệng, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Hạ Mạt nhìn hắn không cự tuyệt, liền mừng khấp khởi ăn một ngụm cơm lớn, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu quan sát Randall. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi quan sát Randall ở khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi ngay cả mỗi một sợi lông trên người đối phương đều thấy rõ ràng.
Nam nhân chậm chạp mà cẩn thận nhấm nuốt đồ ăn, động tác ưu nhã làm cho người cảnh đẹp ý vui, Hạ Mạt cảm thấy câu thành ngữ “Tú sắc khả xan” (nghĩa là nhìn người đẹp cũng làm cho người ta cảm thấy no được) của Trái Đất cổ thực sự quá sâu sắc rồi! Hoàn toàn khái quát nội tâm chân thật của cậu bây giờ!
Một bữa cơm ăn xong, Hạ Mạt cơ bản không ăn bao nhiêu, trong nội tâm lại vô cùng thỏa mãn.
Sau khi nghỉ ngơi, Randall dẫn cậu đi đến phòng sưu tầm ở lầu hai.
Phòng sưu tầm rất lớn, ước chừng hơn 100 m², chia làm mấy gian nhỏ, mỗi một phòng đều không để đồ vật giống nhau. Hạ Mạt nhìn thấy đồ chơi khi còn bé, chiếc cúp đầu tiên lấy được trong đời, ảnh chụp chung với Trương Lợi, Trần Khiết ở trong đó.
Hạ Mạt cảm thấy rất hứng thú đối với những cái này, mỗi khi gặp được cái gì thú vị thì đều bảo Randall giải thích một phen.
Randall luôn vô cùng kiên nhẫn kể lại chuyện cũ liên quan đến đồ sưu tập trong này cho cậu, thường xuyên qua lại, thời gian vậy mà nhanh chóng tới 10h30 tối.
“Ah…”
Vào lúc lần thứ hai Hạ Mạt híp mắt ngáp ngủ, Randall dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981698/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.