Hạ Mạt cùng Randall trở lại Thính Vũ hoa viên.
Lúc này vừa mới hơn 12h, Ngọc Chương vốn đã ăn cơm trưa xong, trông thấy hai người bọn họ trở về, vội vàng đi ra tiệm tạp hóa, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hạ Mạt lúc này mới nhớ tới Randall cùng cậu vẫn chưa ăn cơm sáng, đến bây giờ ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, “Thật xin lỗi! Em hoàn toàn quên chuyện này! Nếu không, nếu không chúng ta đi Hoàng thành, em mời khách…”
“Không cần.” Randall nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt màu xanh lam thâm thúy xinh đẹp đến mê người.
Sức sống của Hạ Mạt như bị lời nói này rút đi, cả người mệt mỏi, mũi chân vô ý thức ma sát mặt đất.
Trông thấy phản ứng của cậu, Randall bỗng nhiên mềm lòng, hắn không muốn ăn cơm cùng với Hạ Mạt là vì không chế tin tức tố trong cơ thể mình, nhưng mà đối mặt với lời mời của Hạ Mạt, hắn hiện tại quả thực không có cách nào cự tuyệt. Do dự trong chốc lát, hắn nói: “Vậy đi nhà của em đi. Ta còn chưa từng đi tới nhà của em.”
Nghe thấy lời này, Hạ Mạt lập tức đầy máu phục sinh, “Tốt!” Nói xong, cậu đi trước dẫn đường.
Randall nhấc chân định đuổi kịp, đi hai bước, lại bỗng nhiên dừng lại, nói với Ngọc Chương đang đứng ở một bên: “Ngọc thúc thúc, ngài có đi không?”
“Không không không, không cần.”
“Ngài cũng cùng đi đi.” Randall nói.
“Chuyện này…”
“Có ngài ở đây, em ấy có thể tự tại một ít.”
“Được rồi.”
Ngọc Chương tạm thời đóng cửa tiệm tạp hóa—— trong thời gian nghỉ dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981696/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.