Đêm ấy rất mơ hồ, thế nhưng có nhiều thứ lại vô cùng tươi sáng rõ nét.
Hắn nhớ rõ trong bóng đêm, bàn tay rộng lớn đầy vết chai sạn, tiếng thở dốc vui sướng ồ ồ, còn có mùi tin tức tố nồng nặc đến nỗi làm người ta run sợ của Alpha.
Trong một khoảnh khắc, hắn từng có ý nghĩ lớn mật trong đầu, nếu như có thể cùng người đàn ông này bỏ trốn thì tốt biết bao nhiêu?
Hắn rốt cuộc không cần phải chịu sự dày vò thống khổ của kỳ sinh lý, hắn rốt cuộc không cần đối mặt với tên Beta nam không hề hứng thú với hắn kia, hắn rốt cuộc không cần đè nén chính mình, sống như một cái xác không hồn.
Thế nhưng tên Alpha kia không cho hắn cơ hội.
Ngày hôm sau tỉnh lại, không còn có cái gì nữa.
Thân thể trần truồng của hắn, ngồi trong một phòng nhỏ hoang tàn. Dấu vết xanh hồng trên thân thể, quần áo vứt đầy đất, cánh cửa bị rỉ đóng chặt, giống như tất cả đều đang cười nhạo hắn si tâm vọng tưởng cùng khờ khạo ngây ngô.
Hốc mắt dần dần ướt át.
Hắn đột nhiên cảm giác được lạnh quá, lạnh từ trong ra ngoài.
Hắn chậm rãi co ro thân thể, thất thần nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Người Alpha kia thực sự tồn tại, hắn dám khẳng định; Alpha đó sẽ trở về sao? Có thể giống như trong tiểu thuyết không, bởi vì tình một đêm chiếu cố hắn, quan tâm hắn, yêu hắn?
Hắn cứ lẳng lặng như vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, bụng đói, lại không muốn trở về “Nhà”, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981681/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.