Chờ Hạ Mạt vất vả rời khỏi phòng học đã không thể chống được nữa. Cậu một tay ôm bụng, một tay đỡ vách tường dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước, sự thật chứng minh: Đã đói bụng cũng không phải một cái cớ hay để rời đi.
Đi qua chỗ rẽ, thoát khỏi phần lớn ánh mắt, cậu liền ngồi xuống một chiếc ghế ven đường, mở ra quang não, đầu tiên liên hệ Trương Lợi, “Randall điện hạ trở về rồi sao?”
Trong hình chiếu ba chiều, Trương Lợi giống như cười mà không phải cười, “Quan tâm điện hạ như vậy?”
“Tớ chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
“Còn không có.”
Trong nội tâm khó tránh khỏi có chút mất mát, cậu hỏi: “Cậu biết tại sao điện hạ vẫn chưa về trường học không?”
“Làm sao tớ biết? Chẳng lẽ điện hạ đi chỗ nào, đi cái gì còn cần báo cáo với tớ?”
“Ờ… Cái kia, vậy các cậu ăn cơm chưa?”
“Đều 12:50 rồi, có thể chưa ăn cơm?”
“…”
Tâm tình rất phức tạp.
“Trước đó đã không phải là hẹn gặp mặt trong căng tin sao? Tại sao cậu không đến?”
“Nấc!” Hạ Mạt đánh một cái nấc vang dội, “Một lời khó nói hết.”
Trương Lợi khinh bỉ nhìn cậu, “Không phải là đi ăn mảnh đấy chứ?”
Ăn mảnh?
Hạ Mạt nhớ tới bốn trăm người mênh mông trong phòng học kia, xoa xoa mồ hôi trên trán, đáp: “Cũng không phải.”
Trương Lợi hai tay ôm ngực, cười lạnh, “Tranh thủ thời gian trở về, bốn giờ chiều còn có lớp.” Nói xong, không chút khách khí cắt đứt trò chuyện.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm dòng chữ “Video đã ngừng” trong hình chiếu ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981658/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.