Chương trước
Chương sau
Mật mã gốc được chữa trị thành công, hoàn cảnh quanh mình lại một lần nữa xảy ra thay đổi.
Sa mạc mênh mông bát ngát bị thảo nguyên bằng phẳng thay thế. Ánh trăng đầy đủ, hoa cỏ xanh tốt, dòng suối uốn lượn róc rách chảy đến từ phương xa, nước trong vô cùng, ngẫu nhiên còn có thể thấy được đàn cá nhỏ bơi qua, làm nổi lên mấy cái bọt nước vàng óng ánh.
Năm người lần lượt thu hồi cơ giáp.
Randall buông ra Hạ Mạt.
Hạ Mạt nhỏ giọng nói câu “Cám ơn”, đi đến bờ sông, múc một vốc nước, nhờ ánh trăng, chỉ thấy nước gợn sóng nhộn nhạo, “Thật rộng.”
Trương Lợi nhìn địa đồ bên trên quang não hồi lâu, nói: “Bây giờ là ngày thứ sáu tiến vào rừng rậm mô phỏng, nhưng mà dựa theo biểu hiện trên bản đồ, chúng ta cách lối ra phía bắc chỉ còn một phần năm lộ trình. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa phát hiện được kiến cánh. Theo suy đoán của tớ, tổ kiến cánh có lẽ ở trong thảo nguyên này.”
Randall nói: “Nếu như vậy thì bây giờ chúng ta không cần phải đi vội, mục tiêu kế tiếp chính là tìm tổ kiến cánh.”
“Vâng!”
Randall: “Thời gian đã muộn, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Trần Khiết cùng ta phân nhau canh gác.”
Nghe thấy lời này, Hạ Mạt vội vàng trở lại trong đội ngũ.
Trải qua mấy ngày giày vò, mọi người cũng quen kiểu sinh hoạt lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn, mà ngay cả Omega có thân phận cao quý như Lance đều trực tiếp nằm trên đất ngủ.
Hạ Mạt nằm xuống ở chỗ cách Lance một mét, nghiêng đầu trông thấy Vu Triết vẫn còn đang gác chân nhìn chằm chằm vào màn hình quang não, không khỏi nói: “Nhanh nghỉ ngơi đi, cẩn thận về sau đầu không cao nổi, biến thành người lùn đấy.”
“Anh cho rằng tôi là anh sao?” Vu Triết lập tức thu hồi quang não, nhếch lên miệng đi đến chính giữ Hạ Mạt với Lance nằm xuống.
Khóe miệng Hạ Mạt giật giật một cái: Quả nhiên không nên quan tâm hùng hài tử.
“Nói đến chuyện này, Hạ Mạt.” Vu Triết quay đầu.
“Ah?”
“Tại sao anh lại thấp như vậy?”
Hạ Mạt túng quẫn, nếu lấy tiêu chuẩn của Omega mà nói, thân cao 178 đã coi như là vô cùng cao, thế nhưng đặt ở bên trong đám Beta có bình quân từ 180 trở lên, đúng là lùn một chút.
“Trước kia anh nhất định phải sống rất thảm đúng không?” Vu Triết càng ngày càng thoải mái, trong đôi mắt xinh đẹp màu đỏ đậm hiện lên sự thương hại, lại phối với khuôn mặt mập mập của trẻ con kia, thấy thế nào đều vô cùng buồn cười, “Tôi nghe cha nói, chỉ có hài tử nhà nghèo mới không cao được, bởi vì bọn họ từ nhỏ khuyết thiếu dinh dưỡng sung túc.”
Hạ Mạt: “…”
Lance vốn đang an tâm ngủ cũng bị gợi lên sự hiếu kỳ, “Đúng vậy, trong nhà Hạ Mạt nghèo khó cực kỳ. Vốn anh vẫn cho rằng người nghèo chỉ tồn tại ở trong lớp học lịch sử, không nghĩ tới trong cuộc sống hiện thực cũng có. Vu Triết, em biết không? Lần tập trung tân sinh lần đầu tiên Hạ Mạt đến muộn cũng là do nhà nghèo quá không mua nổi phi thuyền đó.”
Vu Triết thét lên một tiếng kinh hãi, “Trời ạ! Thì ra anh chính là Beta nửa tàn phế nổi tiếng cả buổi tập trung kia! Trở lại tôi nhất định phải kể với đám ngốc không kiến thức kia một phen!”
Hạ Mạt: “…” Beta nửa tàn phế thì có gì mà kể, thì ra trong lúc bất tri bất giác cậu đã nổi danh như vậy rồi hả?
Randall ngồi ở vài mét ngoài, bằng vào thính lực của hắn vẫn có thể nghe rõ rành mạnh đối thoại của ba người.
Beta nửa tàn phế?
Bị Lance cùng Vu Triết nói như vậy, Hạ Mạt nhất định rất xoắn xuýt đúng không?
Trong đầu hiện ra gương mặt gần như vặn thành mỳ vắt kia, Randall không khỏi giương cao khóe miệng một chút, tâm tình tốt ngoài ý muốn.
Hết chương 81.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.