Cát bay đầy trời, trời đất đều là một màu.
Trong sa mạc mênh mông bát ngát, sáu người Hạ Mạt đứng trên một cồn cát thấp bé, cuồng phong thổi qua, mặt xám mày tro.
Sáu người đều không nói chuyện.
Trong sự trầm mặc quỷ dị, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ vang.
“Cô…”
Năm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt, cậu vội vàng che bụng.
Một tiếng “Cô” này của Hạ Mạt giống như là nhạc khúc bắt đầu khúc nhạc dạo, trong lúc nhất thời, âm thanh xì xào liên tiếp.
Lông mi của Lance nhăn lại, dứt khoát ngồi dưới đất, “Hoàng huynh, bụng thật đói… Nhanh chết đói…”
Trương Lợi nghiêng đầu nói với Randall: “Năm giờ trước chúng ta nếm qua hoa quả, liên tiếp chạy lâu như vậy, một chút đồ vật kia đã sớm tiêu hóa.”
“Hoa quả?!” Hạ Mạt nuốt nước miếng, “Tại sao tôi lại không thấy?”
Trương Lợi đồng tình nhìn cậu một cái, “Trước khi cậu tình lại, Vu Triết lợi dụng mật mã gốc để cấu tạo ion.”
“Ah…” Hạ Mạt lập tức không còn khí lực, xương sụn trùng xuống co quắp trên mặt đất.
Trần Khiết ngồi xổm xuống, hai ngón tay vê lên cát trên đất chà xát, “Khô ráo như vậy, chỉ sợ là ít có vật còn sống.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cả ăn tươi nuốt sống đều không có cơ hội rồi, chẳng lẽ muốn chết khát đói chết ở chỗ này?” Lance níu ống quần phải của Randall lay động, “Hoàng huynh, nghĩ một chút biện pháp ah…”
Randall cúi đầu nhàn nhạt nhìn y một cái, ánh mắt đảo qua, cuối cùng dừng lại ở trên người Vu Triết, “Lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981607/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.