Hạ Mạt khô cằn trả lời: “Làm sao lại thế được?”
“Đừng nghĩ lừa ba ba. Con nói xem từ khi chúng ta vào cửa đến bây giờ, gặp được bao nhiêu phi cơ mini?”
“Này……”
“Không có trăm cái, hai ba mươi cái chắc chắn là có. Xe ngắm cảnh cũng gặp bốn năm cái, ta lại không thấy trên cái nào có người.”
Hạ Mạt lăng lăng nhìn Ngọc Chương, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười, “Ba ba, sức quan sát của ngài thật tốt……”
Ngọc Chương thở dài, ôn nhu vuốt ve cái ót của Hạ Mạt, “Ba ba tuy rằng ít đọc sách, nhưng rất nhiều đạo lý vẫn là minh bạch. Ngồi xe ngắm cảnh ở trong này sẽ bị chê cười đúng không?”
“……” Hạ Mạt chậm rãi gục đầu xuống.
Ngọc Chương thấy cậu không nói lời nào liền biết chính mình nói đúng rồi, “Tình huống trong nhà quả thật không tốt lắm, nhưng tiền mua cho con một công cụ đi bộ tiên tiến vẫn có.”
“Ba, con đến nơi này là để đọc sách, cũng không phải vì so bì của cái với người khác. Bọn họ muốn nói thì cứ nói, ai cũng không ngăn được!”
“Mạt Mạt……”
Nghe thanh âm kinh ngạc của Ngọc Chương, Hạ Mạt nhất thời ý thức được phản ứng của mình có chút quá khích, thanh âm lập tức mềm xuống, “Ba ba, con cũng không phải to tiếng với ba, con chỉ là muốn nói con thật sự không cần cái này……”
“Con……” Ngọc Chương nhìn ánh mắt kiên định của nhi tử mình, không khỏi thở dài, “Con là hài tử tốt, nhưng là……”
“Ba ba……” Hạ Mạt nắm tay Ngọc Chương, thanh âm ngọt nị nị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981571/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.