Tóm lại, dưới sự thu xếp của ba ba khéo tay, một bữa tối mĩ vị vẫn được làm xong.
Hai người vây quanh bàn ăn ngồi xuống, trước mắt là một chén cá trộn cơm thơm ngào ngạt, ở giữa là một lồng bánh bao nóng hôi hổi. Hạ Mạt hít sâu một hơi, nhắm mắt lại thở dài: “Thật thơm, tay nghề của ba ba thật là tốt……”
Ngọc Chương chỉ cho là cậu đang đùa với mình, vì thế gõ gõ mép bát của cậu, sủng nịch nói: “Mau ăn đi, chỉ biết khen ta.”
—-
Cơm nước xong, rửa bát, hai người ngồi cạnh nhau trên sô pha xem tin tức, Hạ Mạt đột nhiên hỏi một câu: “Ba ba, ba đã nghĩ biện pháp thu xếp cửa hiệu mặt tiền kia chưa?”
“A?”
“Tuy nói chúng ta hiện tại còn có tiền, nhưng là ngài dù sao vẫn phải tìm một việc để làm, không sợ kiếm không được tiền, chỉ sợ không có cách nào giải buồn. Chờ đến lúc con khai giảng mỗi tuần đều có năm ngày không ở bên cạnh ba, nếu ba không tìm một chút việc ký thác tinh thần, ngày sẽ rất buồn chán a.”
Ngọc Chương trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói: “Ba cũng nghĩ như vậy.”
“Ba ba, con nghĩ ba nên kinh doanh thật tốt cái cửa hàng mặt tiền kia, chúng ta không phải còn có mấy chục vạn gởi ngân hàng sao? Trước tiên đem cửa hiệu trang hoàng đơn giản một chút, ngài có thể đi chợ bán sỉ mua chút hàng trở về tiêu thụ, nếu ngài muốn làm cái khác cũng được.”
Nói đến này, Ngọc Chương trở nên khó xử, “Làm việc gì thì ta cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/981569/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.