Triệt để kết thúc.
Rốt cuộc kết thúc.
Hắn không phải hẳn là thật cao hứng sao?
Hắn không cần lại đối với mặt nam nhân, thân thể của nam nhân, nhưng vì cái gì hiện tại tâm tình sẽ suy sụp như thế, giống như toàn bộ thế giới đều từ bỏ hắn?
Ngọc Chương không có thúc giục, hắn lẳng lặng ngồi, tư thái ưu nhã giống như loài Bạch Hạc.
“Tôi……”
Hạ Khoa muốn nói lại thôi, hắn muốn nói có thể không cần ly hôn hay không, khi hắn thấy tóc trắng bên tóc mai của Ngọc Chương, lời nói đến miệng rốt cuộc lại bị nuốt vào bụng.
Nhắm mắt, hắn ấn ngón tay vào hiệp nghị ly hôn.
Ngọc Chương thu hồi cúc áo bằng kim loại, thản nhiên nói: “Chúc ngài sớm ngày khang phục. Cám ơn, tái kiến.”
Hạ Khoa cúi đầu, cái gì cũng chưa nói.
Ngọc Chương cất kim chúc vào túi quần, xoay người rời đi. Cửa thủy tinh chặn tầm mắt ở phía sau, bộ dáng bình tĩnh trước kia đều sụp đổ, lưng tựa vào vách tường hơi lạnh, hai tay đều run rẩy.
Mười tám năm, trong mười tắm năm, hắn, rốt cuộc giải thoát!
Cách đó không xa, Hạ Mạt cầm đồ uống đi tới, nhìn thấy hắn đứng ở ngoài cửa, lập tức chạy tới, khẩn trương vô cùng hỏi:“Ba ba, sao ba lại đi ra vậy? Nói xong rồi sao?”
“Ân. Nói xong.”
“Nước của ba.”
Ngọc Chương tiếp nhận, uống một hơi lớn, chất lỏng trong veo ngọt lành nhanh chóng rơi xuống thanh quản, cả người đều thanh tỉnh, hắn sờ sờ tóc Hạ Mạt, mang theo một chút thoải mái, nói:“Trở về đi, ba ba cũng muốn thu thập hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-tu-quay-dau/235961/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.