Edit: Linh
Dư Hải Thiên và Dư gia gia đi vào thư phòng.
Dư gia gia ngồi ở giữa sô pha, Dư Hải Thiên ngồi ở đối diện, bất động như núi. Dù bị người khác nhìn thấy, người kia lại là cha mình cũng không khiến Dư Hải Thiên có bất kỳ bối rối nào. Có lẽ trong tim của hắn căn bản không có cái gọi là bối rối.
Dư gia gia không nói được một lời nhìn chằm chằm Dư Hải Thiên, thời gian rất lâu, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Ba nghe nói, con đã đem hơn nửa tài sản của Dư gia sang tên cho Lãng Lãng?”
Dư Hải Thiên căn bản không cần hỏi là ông đã nghe tin này từ ai, Dư Thịnh tuy rằng đã lui ra sau, nhưng là ảnh hưởng cũng không phải nhất thời nửa khắc mà có thể biến mất được. Lại nói, chuyện này hắn cũng không có ý định gạt ông.
“Ba, ba vừa rồi không phải nói là Dư Lãng đã lớn rồi sao, đứa bé ấy đã có thể tự chủ để nhận được một phần tài sản.”
Dư gia gia cảm thấy, vì cam đoan quyền lợi của người thừa kế, khi người thừa kế thành niên sẽ có năm phần trăn cổ phần của tập đoàn Dư gia được chia hoa hồng. Chỉ có tiền, mà không có quyền xử trí.
“Thối lắm!” Dư gia gia càng già càng dẻo dai, với cách nói ngay cả Dư Lãng cũng không lừa nổi của Dư Hải Thiên, vỗ bàn một cái, trung khí mười phần mà hét to: “Mày cho là một phần tài sản sao! Sao tòa nhà mình làm việc cũng cho luôn, cái nhà này tao chăm hoa nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-te-tu/1215462/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.