Edit: Linh
Khi Dư Lãng vui vẻ sẽ gọi Dư Hải Thiên là ba ba, khi nào mất hứng đối với Dư Hải Thiên gọi cả họ và tên.
Làm con, Dư Hải Thiên khẳng định sẽ đánh mông y, nhưng là làm người yêu, Dư Lãng cảm thấy đây là quyền lợi của mình. Y hoàn toàn có thể biểu hiện ra việc mình tức giận không muốn Dư Hải Thiên có cháu nội.
Dư Lãng há to miệng, gọi như gọi hồn mà gọi Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên đang nấu cháo ở dưới tầng, cửa phòng ngủ mở ra, có động tĩnh liền nghe thấy, giúp Dư Lãng mang cơm chiều vào: “Bảo bối?”
Dư Lãng nhu nhu cổ họng, cầm một cái gối đầu ném về phía cửa, thấy Dư Hải Thiên tiến vào mặt cũng không đổi sắc, cầm điện thoại coi như trò cười đưa cho Dư Hải Thiên: “Ba ba, con dâu của ba mang thai cháu nội của ba, lại còn tìm ba làm chủ này!”
An gia có An Huệ Lan, chuyện đã qua mười lăm năm, luôn coi chuyện này vô sỉ, ông nội An Di mỗi lần nhắc tới đều phải mắng hai tiếng. An Di rất rõ, thái độ của cả nhà đối với chuyện của cô và Khang Huy. Dư Lãng bên kia chính là một căn cứu mạng của cùng của An Di. Dư Lãng không bỏ tay ra, cô khẳng định là không nghe thấy gì, Dư Lãng vừa nhẹ buông tay, cô nghe được âm thanh bên kia, bắt đầu xé giọng mà gọi: “Dư Lãng, Dư Lãng…”
Dư Lãng run run, thiếu chút nữa là ném điện thoại, nhanh chóng nhét điện thoại vào tay Dư Hải Thiên: “Ba ba biết không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-te-tu/1215460/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.