Edit: Linh
Dư Lãng chơi cùng Dung An Thụy một lát, chờ đến khi chia tay, y sống chết muốn kéo Dung An Thụy về nhà y ăn cơm: “Với cái thân bốc mùi này của cậu, thật không biết tại sao hiện giờ không phải là mùa hè mà cậu lại có thể tự mình làm ra được đến mức này. Mùi trên người cậu – loại mùi này cách ba dặm vẫn ngửi thấy này, ngồi xe taxi tài xế cũng sẽ chê cậu. Cậu về nhà tớ tắm rửa đi, lần trước cậu còn đang để vài bộ quần áo ở nhà tớ đó.”
Dung An Thụy kiên quyết không đi, hắn không dám đi có được không. Ngày đó hắn dám nói Dư Hải Thiên như vậy hoàn toàn là do tức giận, ngày sau hồi tưởng lại hối hận đến xanh ruột. Chuyện này mà diễn ra một lần nữa, hắn khẳng định sẽ nói như vậy, nhưng là lá gan của hắn thiếu chút nữa cũng bị dọa hỏng. Trước kia mình tốt xấu gì còn có lập trường “chính nghĩa”, kết quả thật sự chứng minh mình hiểu lầm. Hắn nào dám đi cơ chứ, Dung An Thụy lắc đầu nói: “Tớ không đi đâu, tuyệt đối không đi!”
Dư Lãng hiểu hắn, vội nói: “Ba của tớ không có nhà, ông ấy vừa rồi gọi điện nói tối nay mới về, còn muốn tớ tự mình ăn cơm nữa.”
Dung An Thụy khóe miệng co rút, trước kia Dư Hải Thiên hận không thể nhét Dư Lãng vào trong túi áo mà mang đi, hiện tại sao có thể để Dư Lãng ở nhà một mình được: “Thật chứ?”
Dư Lãng mặt không đổi sắc nói dối: “Tớ thề!”
“Thôi đi, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-te-tu/1215457/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.