Edit: Linh
Dư Lãng nói xong cả nhà ông ngoại đều im lặng. y không cảm thấy ngoài ý muốn đâu. Thật lâu trước kia y đã biết, An gia luôn luôn có một ít phẩm chất mà không thể lý giải được. Bọn họ không phải quá yêu tiền, cũng không phải coi tiền như cặn bã nhưng lại mang theo vài phần kiêu ngạo của người đọc sách. Họ không muốn có một chút quan hệ nào với Dư gia, đặc biệt là cách mà An Huệ Lan tạo mối quan hệ với Dư gia là loại quan hệ khó nói như vậy.
Khiến họ vui lòng nhất không phải là việc An Huệ Lan có thể danh chính ngôn thuận ở lại Dư gia mà là chuyện hoàn toàn không có một chút quan hệ nào với nhà họ Dư. Khi nào mọi chuyện giải quyết xong, để cho An Huệ Lan đổi đến một nơi khác, một lần nữa bắt đầu, không cần để người khác mỗi khi nhắc đến Dư gia, liền nhớ đến An Huệ Lan đã làm việc gì.
Họ không muốn để Dư gia xuất hiện trong thế giới của họ, họ muốn cùng Dư gia sinh hoạt ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thứ mà họ để ý đến nhất là danh dự.
Dư Lãng vô cùng thích người nhà An gia, bởi vì họ vô cùng để ý danh dự, khi An Huệ Lan ôm đứa nhỏ về nhà, tại cái thời đại bảo thủ đó nước miếng cũng có thể chôn người. Mặc kệ như vậy An gia dù có mắng An Huệ Lan, dù có xem thường cô ta, bị lời đồn đãi bên ngoài biến thành không có mặt mũi gặp người vẫn thủy chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lang-te-tu/1215441/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.