Giằng co trong chốc lát, Bạch Nhất Hàm linh quang chợt lóe, hỏi: "Có phải anh sợ em bỏ chạy không?"
Đôi mắt Mục Tĩnh Viễn mở to chút, phảng phất đang hỏi sao tự nhiên em thông minh đột xuất, Bạch Nhất Hàm nói:
"Đừng nhìn em như vậy, lúc trước anh không có bài xích với việc đi bệnh viện thế này, hôm nay lại nhất quyết không chịu đi, nghĩ lại hai người giữ cửa dưới lầu kia cũng không khó đoán được. Yên tâm, vốn dĩ em cũng không muốn chạy, giờ anh đã sốt thành như vậy, em còn có thể chạy tới đâu được? Còn không mau buông tay, em đi tìm quần áo cho anh, đừng có di chuyển, em cõng anh lên xe."
Mục Tĩnh Viễn khẽ chớp mắt, không buông tay, ngược lại đem đôi mắt cũng nhắm lại.
Bạch Nhất Hàm táo bạo nói: "Mục Tĩnh Viễn! Anh đừng có giả bộ ngủ với em! Mau buông tay coi, bộ anh muốn bị nướng chín à! Anh muốn bị sốt đến ngốc luôn sao?"
Mí mắt đang nhắm của Mục Tĩnh Viễn rung động một chút, nhưng vẫn không chịu mở.
Bạch Nhất Hàm tức giận đến muốn tăng xông, cố kỵ, âm mưu cái gì đó đều quên sạch bách, cậu lôi kéo Mục Tĩnh Viễn đang dựa trên lưng mình, tức giận hầm hầm nói:
"Được thôi, vậy không cần thay quần áo, dù sao cũng không phải em mất mặt, em trực tiếp bưng anh lên xe vậy! Cứ nói em thích giở thói con nít, giờ anh nhìn anh coi! Còn lợi hại hơn em nhiều ấy chứ! Sốt cao như vậy, cũng không biết bị gì, lỡ đâu là viêm phổi thì sao hả? Lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428232/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.