Ý cười trên môi Tề Minh Dương thu liễm một chút, duỗi tay cùng Mục Tĩnh Viễn bắt tay nói: "Đã lâu không gặp, Mục tổng thoạt nhìn khí sắc không tồi, sắp tới có chuyện vui gì sao?"
Mục Tĩnh Viễn ngoài cười nhưng trong không cười: "Cũng không hẳn là có chuyện vui gì, chỉ là hài lòng với cuộc sống hiện giờ mà thôi, không thể so với Tề tổng, vừa thầu được hợp đồng lớn, xuân phong đắc ý* a."
*Xuân phong đắc ý: chỉ sự đỗ đạt, thời xưa thường dùng để chỉ đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi
Tề Minh Dương ha hả cười: "Một chút đỉnh tiền mà thôi, không lọt vào mắt của Mục tổng."
Bạch Nhất Hàm nhìn hai người họ ngươi tới ta đi đấu võ mồm, có chút khó hiểu. Với sự hiểu biết của cậu đối với Mục Tĩnh Viễn, cái dạng như bây giờ của anh rõ ràng là đang bảo vệ địa bàn, biểu tình còn khá là nghiêm trọng. Cậu nghi hoặc nhìn Tề Minh Dương, người này tuy rằng có chút lòng dạ hẹp hòi, không thể chơi thân, nhưng anh ta cũng chỉ khách khí chào hỏi một cái rồi nói đôi ba câu mà thôi, không đến mức phải phòng bị như vậy mà phải không?
Cậu nhìn vẻ mặt Mục Tĩnh Viễn trông có chút sắc bén cùng cánh tay đang ôm chặt sau lưng mình, thở dài thầm nghĩ: Mục Tĩnh Viễn là thật sự rất để ý mình, điểm này không thể nghi ngờ, chỉ tiếc, đây không phải yêu.
Cậu quay đầu lại nhìn chị hai Bạch Tuyết Tình cùng Thẩm Thiên Dương đang sóng vai đứng chung một chỗ xã giao với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428226/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.