Thứ tư, lại đến ngày bác sĩ Chu tới nhà tái khám cho Bạch Nhất Hàm, hai người ở trong phòng hàn huyên mấy tiếng đồng hồ. Nói chuyện phiếm với bác sĩ tâm lý khiến cậu thấy rất thư thái, cộng thêm việc tối hôm qua lại có chút “Làm lụng vất vả” quá mức, Bạch Nhất Hàm thế nhưng nhịn không được đã ngủ.
Bác sĩ Chu đi ra đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Ngủ rồi.”
Mục Tĩnh Viễn lặng lẽ đẩy cửa thăm dò thì thấy Bạch Nhất Hàm đang ngủ trên sô pha, trên người đắp một tấm chăn mỏng, hẳn là bác sĩ Chu thấy cậu ngủ nên đắp lên. Mục Tĩnh Viễn lo lắng cậu ngủ như vậy sẽ không thoải mái, cũng dễ bị sái cổ, liền tay chân rón rén bước vào phòng nhẹ nhàng bế cậu lên đặt trên giường, đắp chăn đàng hoàng, lúc này mới đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bạch Nhất Hàm ngủ cũng không sâu, lúc Mục Tĩnh Viễn đặt cậu lên giường thì ý thức cậu liền thanh tỉnh rồi, chỉ là tình hình lúc cậu mới vừa tỉnh không muốn mở mắt, nhắm mắt một hồi nghe được tiếng đóng cửa “Cùm cụp”vang lên, thanh âm rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng gì tới người đang ngủ. Bạch Nhất Hàm khẽ mở mắt ra cười nhẹ, Mục Tĩnh Viễn người này lớn lên cao lớn, mấy năm gần đây lại càng ngày càng nghiêm túc, ai cũng đều nói anh tâm tư thâm trầm, lại rất lạnh lùng, càng ngày càng giống như một cục đá. Nhưng khi ở chung với Bạch Nhất Hàm, anh ấy lại có nét dịu dàng độc nhất vô nhị, cũng không phải cỡ nào oanh oanh liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428223/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.