Ban đêm, hai vợ chồng Bạch Bác Nhân trong ổ chăn khe khẽ nói nhỏ, mẹ Bạch nhỏ giọng nói: “Bác Nhân, anh nói Tĩnh Viễn có phải thật sự thích Hàm Hàm rồi không? Anh nhìn ánh mắt cùng thái độ cậu ấy đối với Hàm Hàm đi.”
Bạch Bác Nhân trầm ngâm nói: “Đây cũng không dám chắc, nó có khả năng sau khi tiếp xúc gần gũi với Nhất Hàm thì diễn giả thành rung động thật sự. Nhưng nhiều khả năng vẫn là tình yêu thương mà nó đối với Nhất Hàm từ nhỏ đến lớn.”
Mẹ Bạch nói: “Nếu cậu ấy là thật sự thích Hàm Hàm thì tốt biết mấy, em chỉ nghĩ đến sau này phải nói với Nhất Hàm rằng Tĩnh Viễn chỉ là vì muốn nó khỏe mạnh mà phải phối hợp diễn kịch, trong lòng liền thấy đau xót.”
Bạch Bác Nhân thở dài nói: “Đúng vậy, aiz, người làm cha mẹ, đều có thể trở nên ích kỷ, anh một bên cảm thấy có lỗi với anh Truyền Ngọc* và chị dâu, một bên lại âm thầm hy vọng Tĩnh Viễn có thể thật sự có tình cảm với Nhất Hàm, vẫn luôn rất mâu thuẫn.”
(Editor chuyên mục tên Trung khắc khổ, *传 玉:Chuán yù bản qt để truyền ngọc(viết thường:))) thì tui cũng thở dài tìm từ điển thì sau 30ph tui đắng lòng thu lại kết quả tra như ko tra 传 là Truyền, 玉 là Ngọc. Dù tên nghe kì nhưng biết sao giờ, chắc chú tên Mục Truyền Ngọc:>)
Mẹ Bạch trầm mặc trong chốc lát, lẩm bẩm nói: “Có thể là con người đều muốn tin những gì mình muốn tin hơn, gần đây em nhìn Tĩnh Viễn, luôn cảm thấy là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428221/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.