Chương trước
Chương sau
Bạch Nhất Hàm khóe miệng mới vừa khép lại không bao lâu lại mở to: “Sao anh lại không nói cho em biết?!”
Mục Tĩnh Viễn vô tội nói: “Khương Hoa ở trong xe, không cách nào nói được a, anh sợ sẽ cho anh ta hy vọng. Nếu A Ngạn mà không xuất hiện, sẽ làm anh ta càng thất vọng.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Cũng đúng, anh làm rất đúng.”
Cậu kéo vali bị Khương Hoa bỏ lại, nói: “Vậy còn tụi mình?”
Mục Tĩnh Viễn buông tay: “Trở về thôi, coi như đi dạo chơi sân bay một ngày.”
Bạch Nhất Hàm xì một tiếng bật cười, tâm tình thoải mái, Mục Tĩnh Viễn giật giật ống tay áo của cậu, ý bảo cậu nhìn qua bên cạnh. Bạch Nhất Hàm lúc này mới nhớ tới Lục Phong Vũ, quay đầu nhìn lại, chà, giống như trái cà tím trong sương giá.
Cậu không khỏi có chút đồng tình, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đã đến giờ đăng kí rồi.”
Lục Phong Vũ uể oải: “ Anh Khương đều đi rồi, tôi còn đi làm cái gì? Tôi sợ lạnh nhất.”
Bạch Nhất Hàm: Cho nên, anh xin bị điều đi, là để cua trai sao?
Mục Tĩnh Viễn: Đáng tiếc, người này đã cố gắng vậy, vẫn để người ta cắt đứt!
Hoành phi(?): Đúng thảm!
[…]
Bạch Ngạn một đường lôi kéo Khương Hoa đi ra sân bay, khoảng khắc bước ra khỏi cánh cửa kia, chỉ cảm thấy ánh nắng tươi sáng, không khí tươi mát, buồn bực mấy ngày liền chồng chất trong ngực đều tiêu tán, quay đầu lại nhìn xem Khương Hoa còn đang ngây ngốc không hiểu, thấy thế nào cũng thuận mắt, sao khoảng thời gian trước nhìn cậu ta lại sẽ cảm thấy bực bội chứ? Rõ ràng làm cho người ta thích như vậy!
Anh đem Khương Hoa nhét vào xe mình, vừa muốn đóng cửa, liền nghe Khương Hoa nói:
“Bạch tổng, để tôi lái xe đi.” Đôi mắt của anh đều hồng tơ máu, vừa thấy liền biết là nghỉ ngơi không tốt. Dưới loại tình huống này còn dám lái xe, thật là thay anh đổ mồ hôi hột
Bạch Ngạn vừa nghe thấy liền nghĩ. Đúng vậy, bây giờ mình lại có Khương Hoa, loại chuyện như lái xe này căn bản không cần tự mình làm! Oa ha ha ha! Khương Hoa trong tay, ta có cả thiên hạ!
Anh rụt rè gật gật đầu, nói: “Cũng được. ”
Khương Hoa xuống xe, vòng đến ghế điều khiển bên kia, Bạch Ngạn đã tự giác ngồi trên ghế phụ xong, sắc mặt thực nghiêm túc.
Khương Hoa khởi động, xe vững vàng chạy đi ra ngoài, anh ta nhìn nhìn Bạch Ngạn bên cạnh, thử nói: “Bạch tổng, gần đây ngài không có nghỉ ngơi tốt sao? Nhìn sắc mặt rất kém.”
Bạch Ngạn nhắm mắt lại nói: “Ừa, có chút mệt.”
Khương Hoa cắn môi dưới, lại nói: “Công ty…… Sao đột nhiên sửa lại quyết định?”
Bạch Ngạn một chút mở to mắt, cũng bất chấp rụt rè, tức giận nói:
“Cậu còn dám nói, người mà cậu mang tới quả thực ngu như heo, tư liệu sửa sang không tốt, phân loại cũng làm không rõ ràng, làm hại lượng công việc của tôi không biết tăng lên gấp mấy lần. Còn có, đôi mắt cậu ta đều là bạch lớn lên cậu biết không? Tôi nhìn cậu ta mấy lần, cậu ta vậy mà vẫn không hiểu gì đứng đần người tại chỗ, một chút cũng không rõ tôi muốn cậu ta đi làm cái gì! Còn có bữa tiệc rượu xã giao mấy ngày hôm trước, cậu ta tự nhiên tự động bỏ trốn, ném một mình tôi ở đó ( là do người ta bị uống đến nôn ra, đáng thương ngủ ở trong WC)!
Lúc trước nhìn cậu ta còn rất cơ linh, nhưng nhắc tới mới phát hiện, đầu óc cậu ta căn bản là không mang ra khỏi nhà! Người ngốc, thì phải cần mẫn một chút, nhưng năng lực làm việc của cậu ta không được, mà dùng mánh lới để lười biếng thì đúng là thạo nghề! Tính tình của cậu cũng thật là tốt đến nơi đến chốn, người như vậy, lúc cậu hướng dẫn cậu ta vậy mà không bị tức chết!”
Khương Hoa: “Không có…… Khoa trương như vậy chứ? Tiểu Trương cậu ấy cũng rất thông minh mà. Cậu ấy vừa đến làm bên cạnh ngài, chắc chắn là không thể nhanh thích ứng tiết tấu làm việc của ngài được, phải cho cậu ấy thời gian học tập thích ứng a.”
Bạch Ngạn hừ lạnh một tiếng nói: “Sao tôi phải thích ứng với cậu ta? Tôi mới là người phát lương, sao lại phải đi thích ứng cậu ta?!”
Khương Hoa: “……” Ngài nói rất có đạo lý, tôi thế nhưng không có lời gì để nói.
Cho nên, là bởi vì người mới đến dùng không thuận tay, mới muốn đem tôi về sao? Cũng đúng, anh không cần phải ủy khuất bản thân.
Bạch Ngạn nhìn nhìn sườn mặt cậu ta, nghĩ nghĩ nói: “Đi Xương Thành đối với cậu mà nói xác thật sẽ phát triển càng tốt, hơn nữa phía trên cũng không ai quản cậu. Cậu nếu là thật sự muốn đi, cũng có thể gửi đơn yêu cầu.” Dù sao tôi sẽ không phê.
Khương Hoa kinh ngạc nói: “Tôi không có muốn đi a, đó không phải an bài bên phía công ty sao?”
Bạch Ngạn nhắc tới cái này liền nổi nóng:
“Còn nói không muốn đi, lúc lệnh được điều xuống thì cậu liền hoan thiên hỉ địa* tiếp nhận, một chút nghi vấn cũng không có. Bàn giao công tác đến thống khoái như vậy, còn cả ngày không thấy bóng người. Vừa đến ngày đi, gấp không chờ nổi liền phải lên máy bay, còn dám nói không muốn đi?”
( *"Hoan thiên hỉ địa": đất trời vui vẻ ý nói vui sướng khôn cùng)
Khương Hoa: “……, cũng không có hoan thiên hỉ địa, Bạch tổng.”
Bạch Ngạn quay đầu nhìn nhìn cậu ta: “Vậy là cậu tự nguyện ở lại?”
Khương Hoa siết chặt tay lái, cười nói: “Đúng vậy.” Có anh ở đây, sao tôi lại không muốn ở lại.
Bạch Ngạn thở ra một hơi, khóe miệng khơi mào một nụ cười nói:
“Vậy cậu cần phải nổ lực làm việc, ở bên cạnh tôi phát triển cũng sẽ không kém. Ít nhất bây giờ ở công ty, cậu cũng coi như là dưới một người, trên vạn người, tổng giám đốc tổ phân công ở Xương Thành thấy cậu, cũng là muốn cúi đầu.”
Khương Hoa cười nói: “Vậy thì tôi đây có tính là cáo mượn oai hùm không?”
Bạch Ngạn nhìn cậu ta cười, chỉ cảm thấy trong ngực có chút nóng lên, không tự chủ được thả nhẹ giọng:
“Cậu có thể cáo mượn oai hùm, cái này uy, tôi cho cậu"
Khương Hoa trong lòng nóng lên, nhịn không được quay đầu lại nhìn, thì chính diện đón ánh mắt nóng bỏng của anh ta, ngẩn ra một chút, vội nhanh chóng quay đầu đi, trái tim không khống chế được càng đập càng nhanh. Anh luôn cảm thấy hôm nay Bạch Ngạn phá lệ không giống bình thường, nhưng anh không dám nghĩ nhiều, không dám cho bản thân hy vọng.
Tới công ty, Bạch Ngạn mang theo Khương Hoa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào văn phòng, đại mã kim đao* ngồi xuống ghế, nói với tiểu Trương: “Anh Khương của cậu trở về rồi, về sau cậu làm trợ thủ của cậu ta đi, học hỏi nhiều một chút, thứ học được, sau này sắp xếp cho cậu một chỗ tốt.”
(*Đại mã kim đao
① hình dung hào sảng, khí phái đại.
② hình dung nói thẳng thắn sắc bén, không lưu tình mặt
Trường hợp này là ý 1)
Tiểu Trương lau mồ hôi trên đầu, thở phào một hơi dài, vẻ mặt sống sót sau tai nạn, cậu lộ ra nụ cười chân thành chưa từng có: “Cảm ơn Bạch tổng, tôi sẽ theo anh Khương học tập thật tốt.”
Bạch Ngạn đối với thái độ của cậu ta thực vừa lòng, tự nhiên nói:
“Ừ, không tồi, nếu cậu học được 2 phần bản lĩnh của anh Khương cậu, liền có thể xuống làm cái chủ quản. Cơ hội bây giờ của cậu, là thứ mà người toàn công ty tranh đoạt vỡ đầu cũng không được.
Khương Hoa đứng ở bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi có chút đỏ lên, anh rất muốn lấy tay che mặt. Bạch tổng anh có biết mình khoa trương như vậy làm người khác rất ngại không? Còn tranh đến vỡ đầu, không phải chỉ là một cái bí thư trợ lý!
Tiểu Trương vậy mà rất tán thành, điên cuồng gật đầu nói: “Bạch tổng ngài đúng, tôi sẽ quý trọng cơ hội lần này.”
Không nói cái khác, chỉ nói có thể vuốt thuận lông cho ông chủ bề ngoài ổn trọng đáng tin cậy, nhưng bên trong lại cầu kì bắt bẻ tới cực điểm này, chính là cái bản lĩnh tày trời! Nghĩ đến nửa tháng địa ngục của mình, cậu không khỏi xót xa, nhịn không được đổ lệ vì chính mình.
Cậu sùng bái nhìn Khương Hoa, anh ấy ngày thường rốt cuộc là làm việc như thế nào? Ngẫm lại bản thân, tư liệu vô luận có sửa sang lại như thế nào thì Bạch tổng đều có thể tìm ra lỗi, rõ ràng mình là nghiêm khắc dựa theo cách mà anh Khương nói để sửa sang lại, nhưng Bạch tổng vĩnh viễn đều không hài lòng. Hơn nữa ngài ấy vừa ngồi xuống, liền trừng mắt, ai tới nói cho tôi biết với, ngài ấy là muốn biểu đạt cái gì?! Ai có thể biết ngài ấy có ý gì a? Anh Khương làm sao mà anh biết được? Thuật đọc tâm sao?
Bạch Ngạn nhìn đôi mắt nhỏ lấp lánh của cậu ta, lại không vui: “Cậu chừng nào thì có thể học được cái thực dụng hơn, trên mặt anh Khương cậu có hoa sao? Còn không đi ra ngoài làm việc!”
Tiểu Trương vội vàng đáp “Vâng”, rồi bước ra ngoài như chạy trốn, lúc xoay người đóng cửa thấy Bạch tổng nhìn thoáng qua quầy văn kiện, Khương Hoa liền đi qua, rút ra một tập tư liệu đặt ở trên bàn Bạch tổng, Bạch tổng tự nhiên lấy lại mở ra, nở một nụ cười vừa lòng.
Anh Khương! Nam thần của tôi! Rốt cuộc là làm thế nào mà anh làm được vậy? Bản lĩnh của anh, e là cả đời này tôi cũng không học được……
Trong văn phòng, Khương Hoa nhìn mặt Bạch Ngạn rõ ràng có chút tiều tụy, do dự một chút, vẫn là nhịn không được nói: “Bạch tổng, sắc mặt ngài không tốt, có muốn vào bên trong nghỉ ngơi một lát hay không?”
Bạch Ngạn luôn luôn không thích người khác xen mồm vào việc riêng của mình, anh đây là biết rõ còn cố phạm vào. Vừa thốt ra lời này, anh nhịn không được có chút thấp thỏm.
Không nghĩ tới Bạch Ngạn chẳng những không có tức giận, ngược lại bộ dáng còn rất vui sướng nói: “Hử? Sắc mặt tôi tệ lắm sao? Chà, đúng là có chút hơi mệt, tôi liền đi ngủ một lát là được, hai giờ sau cậu tới gọi tôi dậy.”
Khương Hoa kinh ngạc nhìn anh ta thuận theo đứng lên, duỗi eo rồi bước chân dài đi vào bên trong phòng nghỉ, một bộ tâm tình rất tốt..
Có chuyện gì đã xảy ra mà mình không biết sao? Vì cái gì mà phong cách Bạch tổng có chút đột biến?
Anh lắc lắc đầu, đi ra văn phòng nhẹ nhàng khép lại cửa, mới vừa quay người lại, liền thấy từng đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh, sợ tới mức giật mình lui về phía sau một bước.
Người bên ngoài vốn đang còn thương cảm Khương Hoa hôm nay rời đi, Bạch tổng vẫn luôn không đến trễ hôm nay lại không có tới, những người này liền tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau thảo luận máy bay của Khương Hoa hẳn đã xuất phát gì đó. Cửa thang máy vừa mở, mọi người đều giống con thỏ nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, lại kinh ngạc thấy Bạch tổng ngoại hình có chút suy sút nhưng thần khí tràn đầy đem Khương Hoa mang về!
Đây là tình huống như thế nào? Dù cho trong lòng bát quái hừng hực thiêu đốt, nhưng văn phòng của Bạch tổng ngoại trừ tiểu Trương, người khác căn bản là vào không được, chỉ có thể tim gan cồn cào chờ. Thật vất vả tiểu Trương ra tới, mọi người vội nhào lên đi dò hỏi tình huống, biết Khương Hoa sẽ không đi nữa, mấy cái cô gái nhỏ ôm nhau nhỏ giọng hoan hô. Chờ Khương Hoa vừa ra tới, tất cả mọi người đều chạy tới vây quanh Khương Hoa, tiểu Trương chỉ mới vừa rồi vẫn còn là tiêu điểm của mọi người giờ bị bài trừ ngoài vòng không chút thương tiếc.
Cậu ta sờ sờ mặt, cảm thán nói: Cái thế giới nhìn mặt này a, lớn lên đẹp chính là ưu thế lớn nhất! Thật là làm người ta tổn thương.
Hai giờ sau, Khương Hoa đúng giờ tiến vào phòng nghỉ trong văn phòng, Bạch Ngạn còn ở ngủ say, trên người chỉ có một góc chăn bông, dưới cổ áo hơi hở lộ ra xương quai xanh theo từng nhịp hô hấp vững vàng lúc ẩn lúc hiện.
Khương Hoa đi lên phía trước, có chút không đành lòng đánh thức anh ta, anh vẫn là lần đầu tiên thấy dung nhan Bạch Ngạn khi ngủ, thái độ anh ta làm việc thường ngày phi thường nghiêm cẩn, là tuyệt đối sẽ không ngủ trong thời gian làm việc, cơ hội có thể không kiêng nể gì nhìn anh ta như thế này có thể chỉ có lúc này đây, Khương Hoa thật sự không đành lòng đánh vỡ sự yên lặng giờ khắc này.
Anh vươn ra ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm sườn mặt anh ta, lại giống như bị phỏng mà co rụt lại, nhìn dung nhan ngủ của Bạch Ngạn không hề hay biết gì, anh đột nhiên nghĩ đến: Có lẽ cả đời này, chỉ có cơ hội lúc này đây được thân cận người này.
Anh ngây ngốc quỳ một gối trên đầu giường, tay vịn mép giường từng chút một lại gần Bạch Ngạn, gần đến mức có thể nghe được tiếng thở, tim anh đập đến cơ hồ run rẩy, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, nhìn đôi môi gần trong gang tấc, tim anh rung động, chậm rãi dán lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.