Mục Tĩnh Viễn khẽ cắn vai cậu một chút, vòng eo hơi hơi trầm xuống, Bạch Nhất Hàm "A?"
Nhẹ thở hổn hển một tiếng, đuôi mắt đỏ lên nói: "Anh đang làm gì vậy? Mau đi ra."
Mục Tĩnh Viễn không nói lời nào, chỉ lại giật giật eo, Bạch Nhất Hàm cảm giác được dưới thân biến hóa, vội vàng bò ra ngoài, lại bị Mục Tĩnh Viễn một phen nắm lấy eo, Bạch Nhất Hàm kinh hoảng nói:
"Anh tên đại lưu manh! Còn tới?! Em không muốn, em muốn đi ngủ!"
Mục Tĩnh Viễn chậm rãi động, ôn nhu dỗ dành: "Hàm Hàm ngoan, anh chỉ muốn dời lực chú ý của em thôi, đừng cứ nghĩ đến chuyện không vui."
Bạch Nhất Hàm lắc đầu nói: "A? Em không cần...... A, không anh, em...... em có buồn đâu, em......Ưm? Buồn ngủ!"
Mục Tĩnh Viễn tăng tốc, khẽ thở gấp: "Một chút nữa, em sẽ ngủ càng ngon......"
Bạch Nhất Hàm đặt trán trên gối đầu, thở hổn hển: "A? Đừng......chậm một chút......"
"Chậm không được, Hàm Hàm......"
[...]
Sáng ngày hôm sau, Bạch Nhất Hàm ghé vào trên giường hưởng thụ dịch vụ xoa bóp eo, Mục Tĩnh Viễn chịu thương chịu khó xoa ấn cái eo nhỏ hẹp của cậu, xoa xoa liền đi xuống sờ một phen.
Bạch Nhất Hàm không thể nhịn được nữa nói: "Anh đủ rồi a, tối qua còn chưa đủ sao? Nghiêm chỉnh xoa eo cho em!"
Mục Tĩnh Viễn trịnh trọng nói:
"Không đủ."
Bạch Nhất Hàm cả giận: "Đồ lưu manh!"
Mục Tĩnh Viễn cúi người xuống nói: "Em hy vọng anh đủ sao?"
Bạch Nhất Hàm đứng hình, mặt già đỏ lên, cả giận nói: "Xoa eo của anh đi!"
Mục Tĩnh Viễn cười khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428207/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.