Lại một người phải bị đưa vào phòng giải phẫu, đã tới cửa rồi, Bạch Tuyết Tình lại nghe thấy Thẩm Thiên Dương còn đang dong dài lằng nhằng giao đãi bác sĩ: “An bài bác sĩ nhanh chóng xử lý miệng vết thương của Tuyết Tình, đầu gối cô ấy bị trầy da, còn đang chảy máu……”
Cô dở khóc dở cười, chỉ đành để y tá tới sát trùng vết thương trên chân rồi quấn băng gạc.
Mới vừa băng bó xong, Bạch Bác Nhân cùng Bạch Ngạn liền chạy tới bệnh viện, một mặt bước nhanh đi tới một mặt gấp giọng hỏi: “Nhất Hàm thế nào? Rốt cuộc sao lại thế này?”
Mục Tĩnh Viễn chống tay lên trán không nói một lời, Bạch Tuyết Tình trầm giọng kể:
“Hôm nay có người lái xe đâm con, em trai chạy tới, lái xe đâm trực diện chiếc xe kia, con mới nhặt về được một cái mạng. Đầu em trai bị thương, còn đang bên trong, bất quá bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Bạch Ngạn thở phào nhẹ nhõm: “Còn em thì sao? Có bị thương ở đâu không?”
Bạch Tuyết Tình xoa xoa cái trán nói: “Em không sao, chỉ là Thẩm Thiên Dương vì cứu em mà chân bị té gãy, còn đang trong phòng giải phẫu bên kia.”
Bạch Bác Nhân nói: " Con có báo tin cho cha mẹ cậu ta chưa?”
Bạch Tuyết Tình gõ đầu một cái, “A” một tiếng nói: “Con quên mất.”
Bạch Ngạn vỗ vỗ bả vai cô, lúc này Trần Phong mang theo hai người hổn hển chạy tới, thở hổn hển nói: “Tiểu thiếu gia thế nào rồi?”
Bạch Ngạn trầm giọng nói: " Cậu bảo vệ Hàm Hàm kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428194/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.