Trong một phòng bệnh trống được ngăn cách bởi một tường, Mục Tĩnh Viễn đứng đối diện với cửa sổ, trong tay cầm một phần tư liệu, lật từng trang xem. Trần Hoành đứng phía sau anh, thanh âm trong trẻo:
“Đào Khởi này, cũng không có cái gì đặc biệt, hiện tại là sinh viên năm hai của trường Đại học Hoa Thành. Cha cô tên Đào Kiến Phi là tài xế ô tô lớn, kiếm sống bằng việc chạy đường dài. Mẹ của cô ta tên Đường Tĩnh là người phụ nữ nội trợ, cũng không ra ngoài làm việc. Đào Khỉ là con gái lớn trong nhà, phía dưới còn có một người em trai. Người em trai này thời trẻ gạt trong nhà bỏ học làm buôn bán nhỏ kiếm lời chút tiền, cảm thấy mình rất có thiên phú kinh doanh, không phải vật trong ao.
Đáng tiếc cậu ta chí lớn nhưng tài mọn, không học vấn không nghề nghiệp, chút tiềm may mấy kiếm được đó rất nhanh đã vụt mất. Sau đó dưới sự thuyết phục của người nhà “Hạ mình” đi tìm công việc, lại nhiều lần vấp phải trắc trở, cậu ta không cho rằng là năng lực bản thân không đủ, mà cảm thấy xã hội đen tối, chính mình có tài nhưng không gặp thời, cả ngày cảm thán vận mệnh bất công, tức không học tập cũng không đi làm, liền ở nhà gặm lão, chờ đợi gặp được Bá Nhạc* ngoài đời, có thể một bước lên trời, là một vũng bùn không dát được tường.
(* Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428180/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.