Anh một bên nói, một bên dùng ánh mắt ra hiệu cha mình xem tay em trai, Bạch Bác Nhân nhìn theo ánh mắt anh, vội nói:
"Bọn nhỏ nói đúng, Hiểu Nhiễm em mệt rồi. Chúng ta về nhà trước đi, Tĩnh Viễn thương Hàm Hàm nhưng vậy, em còn sợ nó không thể chăm sóc tốt con mình sao?"
Ông nói, không khỏi bất giác đẩy vợ ra ngoài cửa, ghé vào bên tai bà nói nhỏ: "Về nhà trước đi, anh có việc muốn nói với em."
Mẹ Bạch tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của chồng mình, cũng không nói nữa, thuận theo đi ra ngoài.
Bạch Tuyết Tình cùng Bạch Ngạn nhìn nhau, kéo Thẩm Thiên Dương nói: "Chúng ta đi gặp ba mẹ"
Trong nháy mắt phòng bệnh chỉ còn lại hai người Mục Tĩnh Viễn và Bạch Nhất Hàm. Bạch Nhất Hàm trầm mặc nhìn Mục Tĩnh Viễn trong chốc lát, chủ động nắm lấy tay anh cười một chút, nhẹ giọng nói:
"Anh Tĩnh Viễn, anh đã đến rồi, em thật sự rất vui"
Mục Tĩnh Viễn tâm đều đau đến run rẩy, anh dùng bàn tay trống kia khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, ôn nhu nói:
"Vui gì chứ, bị thương thành như vậy. Thật sự làm anh sợ muốn chết. Anh đến bây giờ nghĩ lại tình cảnh ngay lúc đó, chân còn nhũn ra. Đều là anh không tốt, đã không bảo vệ được em, để em bị thương như thế này ngay dưới mí mắt của của anh "
Bạch Nhất Hàm nhấp miệng cười một chút nói:
"Anh lại không phải là thầy bói, sao có thể biết trước chuyện tươi lai? Lại nói tiếp, gần đây anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428175/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.