Vành tai bị đầu lưỡi ướt át đảo qua, kí ức kiếp trước ập tới như thủy triều. Bạch Nhất Hàm chỉ cảm thấy ghê tởm như bị con bò sát trơn trượt bò qua, nháy mắt da đầu đều tê dại. Cậu nổi giận rống lên một tiếng:
“Cút!” Cả người đột nhiên ngã về phía sau, bởi vì quá mức dùng sức, đầu đụng trên mặt đất phát ra một tiếng “Rầm”, để lại trên tay Phùng Quần vài sợi tóc đẫm huyết.
Phùng Quần sửng sốt một chút, cười ha ha:
“Mày còn rất có tâm huyết, như thế nào? Không vui để tao chạm vào mày, cảm thấy tao ghê tởm? Lát nữa tao còn cho mày thử cái ghê tởm hơn, yên tâm, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, có ‘ người kia ’ giúp dọn dẹp mấy cái đuôi, những ‘vị thần bảo hộ ’ kia của mày không dễ như vậy tìm tới. Chờ bọn họ tới rồi, mày phỏng chừng đã bị tao chơi tới chết. Nếu như thế nào cũng phải chết, đương nhiên tao muốn hoàn thành một tâm nguyện, nếu không thì cũng quá đáng tiếc, không phải sao? Kỹ thuật của tao rất tốt, nhất định sẽ mang lại cho mày một trải nghiệm tuyệt vời trước khi chết.”
Đầu của Bạch Nhất Hàm vang lên tiếng ong ong, trước mắt trong chốc lát biến thành màu đen, ngực nhanh chóng phập phồng, cậu hất hất đầu, gian nan lui về phía sau một chút, trừng hai mắt đỏ lên nhìn gần Phùng Quần đang từng bước lại gần.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng lại tồn tại cái suy nghĩ như vậy với mình, trách không được đời trước hắn lại chọn dùng cách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428173/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.