Bạch Ngạn nhịn không được dùng sức ôm vai Mục Tĩnh Viễn một cái, Bạch Bác Nhân vừa nghe xong cũng thấy rất áy náy với Mục Tĩnh Viễn. Vì đứa con trai nhỏ của mình, Mục Tĩnh Viễn trả giá quá nhiều, ông thở dài:
“Tĩnh Viễn a, là chú có lỗi với con.”
Mục Tĩnh Viễn quả thực cảm thấy thẹn, sắc mặt đều đỏ bừng, vội nói:
“Việc nên làm, chú đừng nói như vậy!”
Bạch Bác Nhân gật đầu nói:
“Được rồi, con là một đứa trẻ ngoan, trước nay chú đều không có tin nhầm con.” ông lại nói với Bạch Tuyết Tình:
“Tuyết Tình a, người như Tĩnh Viễn, con nếu không quý trọng. Thì cả đời này con sẽ hối hận!”
Bạch Tuyết Tình gật gật đầu, nghiêm túc nói:
“Yên tâm đi cha, con sẽ thật ‘ quý trọng ’ anh ấy”
Mục Tĩnh Viễn da mặt phát sốt, vội đứng lên nói:
“Con về Bạch gia trước chăm Nhất Hàm. Con đã xa em ấy rất lâu, chuyện này rất nguy hiểm.”
Anh nói xong, bước chân vội vàng đi ra ngoài, thiếu chút nữa bị vấp phải cửa, vừa mở cửa cũng không quay đầu nhìn lại ( chạy trốn).
Sắc mặt Bạch Bác Nhân rốt cuộc buông lỏng một chút, mang lên một chút ý cười nhẹ:
“Đứa nhỏ này, còn ngượng ngùng, da mặt cũng quá mỏng.”
Bạch Tuyết Tình tiếp tục nghiêm túc nói:
“Đúng vậy, da mặt anh ấy thật mỏng.” Mỏng đến tự quyết định ăn em trai của tôi! Nếu không phải em trai thích anh, lão nương đã sớm đánh anh đến răng rơi đầy đất! Tên khốn này!
Bạch Ngạn nói: “Đúng rồi, còn có một việc, Phùng Quần đã bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428152/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.