Dưới lầu, mẹ Bạch buồn bực nói:
“Tuyết Tình nha đầu này, đem Tĩnh Viễn kéo chạy đi đâu? Cũng không xuống dưới ăn cơm!”
Bạch Bác Nhân vỗ vỗ tay vợ, thanh âm ôn nhu nói:
“Chuyện bọn nhỏ, chúng ta không cần lo đến, chúng cũng lớn như vậy rồi. Giờ cũng đói rồi đi, em thân mình đơn bạc, tối hôm qua lại thức thâu đêm. Lúc này đã biết Hàm Hàm không có việc gì, em cũng có thể yên tâm rồi, mau tới ăn một chút gì, bồi bổ trở lại.”
Mẹ Bạch bị chồng đẩy tới hướng bàn ăn mà đi, trong miệng nói:
“Anh cũng nhiệt tình ăn nhiều một chút, tuổi lớn rồi, không thể so với người trẻ tuổi.”
Bạch Bác Nhân cảm động trước sự quan tâm của vợ mình, ý cười bên môi càng sâu. Dựa gần vợ ngồi xuống, hai người gắp chút thức ăn cho nhau, không khí thực ấm áp.
Bạch Ngạn:……, đối với việc bọn họ tú ân ái hằng ngày, tôi đã thành thói quen, trò chơi “Tôi là người trong suốt” này tôi từ nhỏ đã chơi đến thuần thục, một chút áp lực đều không có.
Bạch Tuyết Tình cũng xuống dưới ăn chút gì, cũng tỏ vẻ không cần kêu Mục Tĩnh Viễn ăn cơm, anh lại về phòng chăm em trai vân vân. Sau khi ăn xong, cha Bạch mẹ Bạch cùng thím Dương tỏ vẻ tuổi lớn muốn đi ngủ bù, Bạch Tuyết Tình vì muốn bình phục nỗi đau “Thất tình”, cùng Bạch Ngạn mắt gấu trúc đến công ty.
Bạch Nhất Hàm ngủ một giấc đã tỉnh, rất nhanh đến giữa trưa. Cậu chậm rãi mở mí mắt nặng trịch, cảm giác một giấc ngủ này so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428133/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.