Mục Tĩnh Viễn không ngừng vuốt ve phía sau lưng giúp cậu thuận khí, hoảng loạn hỏi:
“Hàm Hàm em thấy thế nào? Đều là anh không tốt, Hàm Hàm, em rất khó chịu sao? Trời ạ, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Luôn luôn thong dong tự tin chưa bao giờ có một giây phút nào làm anh cảm thấy chính mình bất lực như vậy, tựa hồ như làm thế nào cũng đều là sai.
Bạch Nhất Hàm ho khụ trong chốc lát, hòa hoãn được hơi thở. Cậu ngẩng đầu thấy Mục Tĩnh Viễn, ủy khuất ôm lấy cổ anh:
“Anh vừa rồi đi đâu? Có người vào được, muốn……”
Tiểu gia hỏa của anh thế nhưng còn nguyện ý ôm anh! Chính sau khi bị mình cưỡng hôn! Này có nghĩa gì? Chỉ là, cậu vừa mới nói cái gì?
" Anh không có đi đâu a, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, không phải sợ a.”
Không ai tiến vào? Anh ấy không đi? Như thế nào sẽ? Vậy vừa rồi là ai hôn…… Cậu……
?!
Là Mục Tĩnh Viễn! Là anh hôn mình sao? Sao có thể? Bạch Nhất Hàm liếm liếm cánh môi bị hôn đến tê dại, không dám tin tưởng nhìn anh.
Mục Tĩnh Viễn động cũng không dám động, giống một tên tù nhân đang chờ thẩm phán xét xử, chờ đợi sự trừng phạt từ tiểu gia hỏa.
Nhưng mà……
Một cái thân hình trần trụi đầy hơi nước chậm rãi đến gần anh, tựa như thủy yêu đang mê hoặc người. Đôi tay thon dài, hoàn mỹ nâng mặt mình lên, cánh môi mềm mại vừa mới nhấm nháp kia nhẹ nhàng phớt qua môi, lại như bị chấn kinh mà chỉ chạm nhẹ một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428125/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.