Bạch Bác Nhân nhẹ giọng dỗ dành:
“Không nhanh như vậy, bất quá sẽ không lâu lắm.”
Khi nói chuyện, bác sĩ Trần đã thở hổn hển ngây ngô chạy tới. Thím Dương dẫn ông ấy trực tiếp lên lầu, mẹ Bạch vừa thấy ông ấy đến liền nói:
“ Bác sĩ Trần ông cuối cùng cũng tới rồi, mau đến đây xem Hàm Hàm.”
Bác sĩ Trần thở còn chưa đều, vội vàng đi kiểm tra Bạch Nhất Hàm. Bất đắc dĩ Bạch Nhất Hàm lại rất không phối hợp, căn bản không cho chạm vào. Bác sĩ Trần vội đến đỗ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cũng kiểm tra xong, ngẩng đầu nói với cha mẹ Bạch gia:
“Tiểu thiếu gia không có chuyện gì, chính là bị kích động, uống chút nước ấm, ngủ ngon một giấc, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi. Nếu ngủ không được, có thể dùng chút đồ phụ trợ, cho cậu ấy uống chút rượu gì đó số lượng vừa phải, lấy trấn an là chủ.”
Bạch Ngạn nói:
“Vậy là tốt rồi, phiền toái bác sĩ Trần đêm nay lưu lại đây ở một đêm, em trai nếu có tình huống gì cũng có thể kịp thời ứng phó, dì Dương, dì giúp bác sĩ Trần sắp đặt phòng.”
Thím Dương lên tiếng.
Bác sĩ Trần ngoài miệng đáp ứng, ở trong lòng lại đang trợn mắt nghĩ: Bất quá là bị chút kích động, khẩn cấp đem ông gọi tới. Ông còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, hiện tại lại muốn cho ông ở lại cả đêm, vị tiểu thiếu gia này căn bản là không có chuyện gì, thì có thể còn có tình huống gì?
Bất quá ông cũng sẽ không ngốc đến độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428118/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.