Cả khuôn mặt Phùng Đức Thành đều nhăn lại một chỗ, người ở đây ông ta đều đắc tội không nổi, cũng không biết thằng con xui xẻo kia của ông ta rốt cuộc như thế nào đem Bạch tam thiếu dọa thành như vậy. Ông ta dưới đáy lòng nghiến răng, liền biết đứa con trai này là tên không nên thân, vốn nghĩ rằng nó leo lên được Bạch tam thiếu còn có vài phần bản lĩnh. Không nghĩ tới chỗ tốt không được đến vài phần, ngược lại đem người không thể đắc tội đều đắc tội chết!
Những người này còn không biết muốn như thế nào trả thù Phùng gia. Tưởng tượng đến đây, ông ta liền hận không thể đem thằng con chỉ biết gây chuyện xui xẻo kia ăn sống cho rồi!
Ông ta hung hăng liếc Phùng Quần một cái, hận không thể chưa từng sinh ra đứa con trai này, cười làm lành nói:
“Bạch tiểu thư ngàn vạn không cần hiểu lầm, chuyện này thật sự không liên quan đến Phùng gia tôi. Lúc trước thằng con ngỗ nghịch này may mắn được đi lại trước mặt Bạch tam thiếu, tôi vẫn luôn dạy dỗ nó, nhất định phải tôn kính tam thiếu, ngàn vạn không thể chọc cậu ấy không vui. Cũng không biết hôm nay là chuyện ra làm sao, thế nhưng làm thằng con ngỗ nghịch này đụng đến Bạch tam thiếu, việc này thật sự không liên quan đến Phùng gia tôi nha!”
Vẫn luôn không ra tiếng Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói:
“Cậu ta là con của ông, ông lại nói hành vi của cậu ta cùng Phùng gia không liên quan?”
Phùng Đức Thành vỗ bộ ngực nói:
“Mục tổng, thằng ngỗ nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428116/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.