Mục Tĩnh Viễn thấy cậu trốn tránh mình, ánh mắt có chút ảm đạm, hướng Nghiêm lão gia tử nói lời chúc cát tường. Làm lão gia tử mặt mày hớn hở, lại uyển chuyển cự tuyệt lão gia tử đề nghị đem anh cùng cháu gái nhà mình ghép đôi, mới tố cáo thanh tội(?) hướng vị trí người Bạch gia đi tới.
Bạch Nhất Hàm bước chân vừa hơi hơi động, lại ép mình dừng lại. Không thể trốn, là muốn thành thói quen sao? Đời này hết thảy đều rất tốt, chỉ kém Mục Tĩnh Viễn. Bất quá người ta cũng không thích mày, không có gì phải tiếc nuối. Không thể lại không biết đủ, người lòng tham không đáy sẽ chịu trừng phạt, mà loại trừng phạt này, đã chịu qua một lần, tuyệt đối không muốn lại chịu lần thứ hai.
Mục Tĩnh Viễn đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, Bạch Nhất Hàm hoảng loạn có chút chân tay luống cuống, cậu cười cười nói với Bạch Bác Nhân:
“Ba, nơi này có chút buồn, con muốn ra ban công hóng gió.”
Bạch Bác Nhân lo lắng nhìn cậu nói:
“Làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao? Có cần ba đưa con về nhà nghỉ ngơi không?”
Bạch Nhất Hàm miễn cưỡng cười nói:
“Không cần đâu ba, con không có việc gì, chỉ là cảm thấy có chút buồn.”
Mẹ Bạch nói:
“Người ở đây nhiều, xác thật không khí không tốt. Trách không được Hàm Hàm cảm thấy buồn, vậy con đi đi, để anh hai con đi cùng.”
Bạch Nhất Hàm thầm nghĩ, nói:
“Không cần đâu ạ, con đi một mình là được rồi.”
Cậu vừa nói xong, liền vội vàng đi về hướng cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428110/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.