Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói:
" Cô dù làm việc lưu loát thì cũng là một cô gái, uống nhiều quá không tốt. Trở về đi, chớ có làm cho Hàm Hàm lo lắng.”
Bạch Tuyết Tình cười nói:
“Anh là ngày đầu biết tôi à? Tửu lượng của tôi như thế nào chẳng lẽ anh không biết? Tôi nếu gặp phải anh, thì anh cảm thấy tôi sẽ để anh một mình uống rượu giải sầu ở đây sao?”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói:
“Cô là đại tiểu thư, cô muốn làm gì thì làm.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Lúc này mới sảng khoái.”
Hai người uống rượu nói nhàn thoại, dần dần đều có chút hơi say, Bạch Tuyết Tình còn ổn, Mục Tĩnh Viễn lại là rượu nhập khổ tâm, có chút hơi say.
Anh nửa nằm trên sô pha, một bàn tay che lại đôi mắt, khó được lộ ra chút yếu ớt.
Bạch Tuyết Tình chớp chớp mắt, lại hỏi:
“Tĩnh Viễn, trong trí nhớ của tôi, anh cơ hồ là không gì mà làm không được.
Rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm anh sầu thành như vậy?”
Mục Tĩnh Viễn dời cánh tay, cũng chớp chớp mắt, cười khổ nói:
“Một việc không có cách nào giải quyết”
Bạch Tuyết Tình không ủng hộ:
“Như vậy thật không giống anh, trên đời này không có việc gì là không cách nào giải quyết, tôi tò mò muốn nghe xem là có chuyện gì có thể làm anh nói năng tiêu cực như vậy ”
Mục Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Tình nói:
“Cô thật muốn biết?
Bạch Tuyết Tình không tránh không né gật gật đầu.
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428105/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.