Đối với người Bạch gia thì chỉ mới nửa tháng, nhưng thực tế cậu đã hơn hai năm không gặp qua Mục Tĩnh Viễn. Người ta đều nói gần hương tình khiếp(* lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng),kỳ thật người thời nay cũng vậy. Tuy rằng đã quyết định muốn coi Mục Tĩnh Viễn là anh rể, nhưng khi chân chính sắp đối mặt, vẫn là làm cậu vừa nhớ tới trong lòng liền đau triệt để, chỉ có thể trước không để ý tới anh, trốn được ngày nào hay ngày đó.
Có lẽ cậu từ trong xương cốt chính là một tên nhát gan nhu nhược, từ trước phô trương ngang bướng đều là người nhà nuông chiều mà ra, kỳ thật là con hổ giấy chọc một cái liền hư.
Nhưng cậu làm con rùa đen rút đầu cũng không thể kiên trì được bao lâu. Nửa tháng sau, Mục Tĩnh Viễn lúc cậu không hề phòng bị đã tới.
Hôm nay cậu mới vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang, liền nghe được dưới lầu truyền đến âm thanh trầm thấp từ tính quen thuộc đến trong xương cốt,rồi lại phảng phất như xa cuối chân trời. Là Mục Tịnh Viễn
Bước chân cậu dừng lại, rõ ràng nguyện vọng lớn nhất của cậu lúc sắp chết là có thể gặp lại Mục Tĩnh Viễn một lần nữa. Nhưng hiện tại biết rõ Mục Tĩnh Viễn đang ở dưới lầu, cậu lại cố gắng hết sức cũng không thể bước tiếp được. Cuối cùng vẫn là không có tiền đồ xoay người chạy trối chết.
Mục Tĩnh Viễn ngồi bên dưới vẫn luôn chú ý động tĩnh trên lầu, anh rõ ràng nghe được tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/428101/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.