Hai mắt Lão gia sáng lên, đưa ly tới nếm thử một ngụm, quả nhiên là ngọt, cụ cũng sợ bị con trai phát hiện mình ăn ngọt lại cằn nhằn nên vội vội vàng vàng uống chỗ sữa còn lại, phi tang chứng cứ. Trao đổi ánh mắt với con dâu một cái, nghiêm trang nói: "Bụng có chút trống thật, đúng là nên uống, không thể lãng phí tấm lòng của con."
Khổng Văn nhận lại cái ly, ý cười nhợt nhạt.
Nghiêm Miểu khinh thường liếc nhìn Khổng Văn, chỉ biết ra vẻ, ả đàn bà đạo đức giả!
Khổng Văn không để ý đến bà, vừa rút một miếng khăn giấy giúp lão gia lau đi vệt sữa vô tình lưu lại bên miệng, đúng lúc Nghiêm Thành mang theo Nghiêm Nham cùng Hứa Du Nhiên lại đây.
Khi Nghiêm Miểu vào cửa gây động tĩnh lớn như vậy, thật ra Nghiêm Nham đã sớm thấy chỉ là lười đến, thẳng đến khi Nghiêm Thành đi tới mới dắt Hứa Du Nhiên đi về phía bên kia.
Nghiêm Thành vừa đi vừa nói: "Ba biết con không thích bà ấy, nhưng dù sao bà ấy cũng là cô của con, là con gái ông nội con, vẫn phải đối mặt nhau, không thì ông nội con cũng sẽ không vui. Dù sao cả hai cũng không gặp mặt thường xuyên. Một năm chỉ gặp nhau được vài lần vậy thôi, không thể cho qua được sao?"
Nghiêm Nham nói: "Con tất nhiên là không sao, chỉ sợ chút nữa bà ta sẽ thốt ra mấy lời không nên nói."
Nghiêm Thành thở dài: "Bà ấy là cô út của con, con là đàn ông, nhường bà ấy một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/3217321/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.