Bạch Nhất Hàm nhớ tới câu nói lúc nãy của Nghiêm Nham "Có việc thì để người yêu làm thay", quay đầu cười gian nói: "Tôi còn chưa có hỏi, hai người các người là chuyện như thế nào? Tốc độ cũng nhanh ghê ta."
Hứa Du Nhiên lúng túng cười nói: "Không có, đây là Nghiêm Nham vì muốn bảo vệ tôi nên mới cố ý nói như vậy cho Hạ Nguyên nghe thôi."
Nghiêm Nham bật thốt lên phủ nhận: "Không phải!"
Hứa Du Nhiên quay đầu nhìn cậu ta với cặp mắt mông lung.
Nghiêm Nham ho nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt đỏ ửng, không quá ung dung nói: "Em là đang theo đuổi anh đó, chờ anh đồng ý, chúng ta còn không phải là người yêu sao, em cũng không có nói sai, chỉ là hơi sớm chút thôi."
(Editor: Từ chương này thay đổi xưng hô, Du Nhiên vẫn "Cậu-Tôi" sau này mới đổi, Nghiêm Nham thì "Anh-Em". Mình không thấy đề cập tuổi hai người nên tạm thiết lập Du Nhiên lớn tuổi hơn, lời dẫn vẫn là Nghiêm Nham "anh", Hứa Du Nhiên "y")
Đôi mắt trong trẻo của Hứa Du Nhiên lại mở to một vòng, cả môi cũng hơi hé mở.
Bạch Nhất Hàm chớp chớp mắt, bắt lấy tay Mục Tĩnh Viễn, mũi chân rón rén rút lui.
Tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, Bạch Nhất Hàm phun ra một hơi thật dài, kéo Mục Tĩnh Viễn đi đến phòng Hứa Du Nhiên ngồi xuống, cười trộm nói:
"Hai người bọn họ thật thú vị, hèn gì, một người ngày thường nhàm chán tựa một khúc gỗ như Nghiêm Nham vừa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/3217308/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.