Bạch Bác Nhân thập phần vừa lòng việc con trai lớn quan tâm, để ý đến đứa con út, đưa tay bảo anh ngồi xuống, đem tình hình hiện tại cùng cách nhìn của mình nói:
Bạch Ngạn nâng mi:
"Còn có những chuyện này? Đây xác thực rất khác thường, con sẽ âm thầm an bài một số người có thân thủ bảo vệ em ấy. Nhìn xem rốt cuộc là ai dám đụng đến em trai của Bạch Ngạn con!"
Bạch Bác Nhân nói:
"Việc này hiện tại chỉ là suy đoán vẫn chưa nắm chắc, có lẽ em trai con đột nhiên hiểu chuyện nói cũng không chừng."
Bạch Ngạn nói:
"Ba, nếu muốn hiểu chuyện, cũng cần có một quá trình dần dần tiến bộ, chứ không phải qua một đêm lại tự nhiên hiểu chuyện. Nếu em trai ngoan ngoãn như vậy lại làm nó chịu khổ vì đại giới, con đây tình nguyện nó không cần biết hiểu chuyện."
Bạch Bác Nhân nói:
"Cho nên hiện tại chúng ta bất động thanh sắc, nhìn xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào."
Bạch Ngạn gật gật đầu nói:
"Ba nói đúng."
Bạch Bác Nhân vẫy vẫy tay:
"Con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, sớm một chút về phòng nghỉ ngơi đi."
Bạch Ngạn nói:
" Ba cũng sớm nghỉ ngơi"
Bạch Bác Nhân gật gật đầu, để anh đi ra ngoài.
Buổi tối ngày hôm sau, Bạch Nhất Hàm gõ cửa thư phòng Bạch Bác Nhân, cẩn thận thò cái đầu vào thăm dò nói:
"Ba ơi, con có chút chuyện muốn nói với ba"
Bạch Bác Nhân trong lòng lộp bộp, trên mặt bất động thanh sắc nói:
"Treo ở trên cửa làm cái gì? Có việc thì đi vào nói."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/273505/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.