Bạch Nhất Hàm đi lang thang không có mục tiêu, trong đầu suy nghĩ lung tung, từ giáo huấn đời trước, cậu nguyên lai nghĩ chính mình có Bạch gia chóng lưng liền có thể cả đời không lo âu thật là quá ngây thơ rồi. Tòa nhà cao trăm thước sụp đổ chỉ trong nháy mắt, làm người nhất định phải nắm lấy chút gì đó trong tay thì mới được, dù cho lý tưởng của mình là làm 1 con sâu gạo sung sướng, nhưng người không có nỗi lo xa, ắt có mối ưu tư gần, vì kế lâu dài, vẫn là phải có chút sản nghiệp mới được, tuy rằng nghĩ như vậy khả năng không may mắn, nhưng tương lai nếu Bạch gia thật sự có chuyện gì, chính mình cũng không đến mức chân tay luống cuống, thấy người một nhà nháy mắt biến thành kẻ nghèo hèn, nếu chính mình có một chút sản nghiệp nhỏ an cư lạc nghiệp, ít nhất có thể bảo đảm sinh hoạt mọi người trong nhà, liền tính nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình cũng tốt.
Chính là phải làm cái gì đây? Tiền vốn là không thành vấn đề, nhưng từ giáo huấn xương máu đời trước, chính mình căn bản là không phải kinh thương tài liệu, thương trường như chiến trường, chính mình như vậy, cho dù có tiền vốn, cũng chỉ sẽ bị người khác lừa vào túi.
Tìm công việc? Đời trước sau khi Bạch gia phá sản, chính mình vì đền bù sai lầm, cũng từng liều mạng đi tìm công việc làm, nhưng mình bằng cấp cơ bản đều là một mớ hỗn độn, thành tích đều là tầng trời thấp thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-lam-be-ngoan/273496/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.